

Tháng Sáu năm bốn mốt.
Tôi nhớ lúc đó mình còn nhỏ lắm, nhưng tôi vẫn nhớ hết.
Điều cuối cùng tôi nhớ từ cuộc sống hòa bình là câu chuyện cổ tích mẹ vẫn đọc hằng đêm. Câu chuyện yêu thích của tôi - Con cá vàng. Tôi luôn xin cá vàng điều gì đó: Cá vàng ơi, cá vàng dễ thương ơi Và em gái tôi cũng vậy. Em nguyện cầu theo kiểu của mình: Cá nhỏ, cá ngoan. Làm theo lời chị Chúng tôi xin nghỉ hè được về quê bà, với ba đi cùng. Ông vui như thế
Buổi sáng tôi thức giấc vì sợ. Bởi những tiếng động lạ nào đó
Mẹ và ba ngỡ chị em tôi còn say giấc, còn tôi nằm cạnh em gái và giả vờ ngủ. Tôi thấy ba hôn mẹ rất lâu, hôn lên mặt, lên tay, và tôi ngạc nhiên, trước đây ông chẳng bao giờ hôn mẹ như thế. Họ nắm tay nhau bước ra sân, tôi nhảy lại chỗ cửa sổ: Mẹ ôm lấy cổ ba, không muốn rời ông. Ông đẩy bà ra và chạy, còn bà đuổi theo và hét lên gì đó. Khi đó tôi cũng hét lên: Ba! Ba!
Em gái và em trai Vasya thức giấc, em gái thấy tôi khóc, nó cũng la lên: Ba ơi! Tất cả chúng tôi lao ra ngoài hiên. Ba ơi! Ba nhìn chúng tôi, và tận bây giờ tôi vẫn nhớ, ông lấy tay che đầu và bước đi, thậm chí là bỏ chạy. Ông sợ ngoái đầu nhìn lại
Mặt trời soi chiếu gương mặt tôi. Ấm như thế. Và đến giờ tôi vẫn không tin là sáng hôm ấy ba tôi bước vào cuộc chiến. Tôi còn quá nhỏ, nhưng dường như vẫn nhận thức được đây là lần cuối tôi được nhìn thấy ông. Không bao giờ gặp lại. Tôi còn rất, rất nhỏ.
Và như thế gắn liền với ký ức của tôi, chiến tranh - đó là khi không còn ba.
Rồi về sau tôi còn nhớ: bầu trời tối om và máy bay đen sì. Cạnh con đường nhựa mẹ tôi nằm xoải tay. Chúng tôi đánh thức bà dậy, nhưng bà không buồn nhấc người lên. Những người lính quấn mẹ tôi vào tấm bạt và chôn bà trong cát, ngay chính ở chỗ đó. Chúng tôi la hét cầu xin: Đừng chôn mẹ cháu trong cái hố đó. Mẹ cháu sẽ thức dậy và chúng cháu sẽ đi tiếp. Những con bọ kềnh càng từ dưới cát bò lên Tôi không thể nào tưởng tượng nổi mẹ sẽ sống cùng chúng dưới lòng đất. Sau này chị em tôi biết tìm bà thế nào, chúng tôi sẽ gặp lại nhau ra sao? Ai sẽ viết thư cho ba chúng tôi?
Ai đó trong những người lính trẻ hỏi tôi: Bé con, em tên gì? Nhưng tôi quên rồi. Cô bé, vậy họ em là gì? Mẹ em tên gì? Tôi cũng không nhớ Chị em tôi ngồi cạnh nấm mộ nhỏ của mẹ tới tận đêm, cho đến khi người ta kéo chúng tôi lên xe ngựa. Một chiếc xe ngựa thồ toàn trẻ em. Đưa chúng tôi đi là một ông già nào đó, ông gom lũ trẻ chúng tôi khắp dọc đường. Chúng tôi dừng lại ở một ngôi làng, và những người lạ mặt dẫn chúng tôi vào các nhà dân.
Rồi tôi không nói chuyện với ai một thời gian dài. Tôi chỉ nhìn thôi.
Sau đó, tôi nhớ, vào mùa hè. Mùa hè rực rỡ. Một người đàn bà lạ xoa đầu tôi. Tôi bắt đầu khóc. Và bắt đầu mở miệng. Tôi kể về mẹ và ba. Rằng ba đã chạy trốn chúng tôi, thậm chí ông còn không ngoái đầu lại. Và mẹ nằm sõng soài như thế nào. Và những con bọ cánh cứng đã bò trên cát ra sao.
Người đàn bà xoa đầu tôi. Giây phút đó tôi chợt hiểu ra: Bà giống mẹ tôi.
Trích 'Những nhân chứng cuối cùng ', Svetlana Alexievich
Anh / chị hãy viết một đoạn văn nghị luận ( khoảng 200 chữ) phân tích đặc trưng của thể loại truyện kí được thể hiện văn bản trên
Bảng tin