

Viết bài văn cảm nhận đoạn thơ
Mình thương những vạt nắng
cuar chiều 30 vừa tắt
trước sân nhà...
Mình thương mùi nhang trầm len lén ở trong gió với bao nhiêu thiết tha
nhắc cho lòng nhớ những ngày thơ bé
mình bá cổ, choàng vai mẹ cha cười nắc nẻ
rồi cuộc đời bán cho một tấm vé
đi không thể khứ hồi..
Mình thương mùi mứt gừng cay xè ở đầu môi
và bông chốc ngọt đượm trong muôn trùng ký ức
thì ra khi lớn lên con người ta mới biết thứ mình thèm muốn nhất
lại thường là thứ mình hay chê trách lúc còn ngây ngô...
Mình thương mùi ẩm áp của lời hỏi han trên
hành trình trở về
thấy bụi đường mà lo cho khóe mắt
có quê nhà đợi chúng ta nhưng cũng có núi cao đang chờ leo đến
Nêcao đleo nên mình đừng hoài nuối tiếc dù đường đời gian nan...
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Chia sẻ về sự nghiệp cầm bút 10 năm qua, Nguyễn Phong Việt nói: “Phải thú nhận, mình chỉ là con người nhỏ bé. Một ngày kia được tiếp nhận sứ mệnh nhỏ nhoi và rồi thong thả ngồi xuống viết ra”.
Chính sự “thong thả” trong cách viết ấy mang đến cho độc giả xúc cảm nhẹ nhàng về những suy tư, trăn trở trong đời sống tâm hồn con người, từ đó biết mạnh mẽ bước đi dẫu cuộc đời còn nhiều trắc trở.
Tác phẩm lên kệ trong những ngày cuối năm, nên nhiều vần thơ phảng phất đâu đó phong vị sắc xuân. Mình thương mùi Tết - một trong số những bài thơ của tuyển tập này - là ví dụ.
“Mình thương những vạt nắng / của chiều ba mươi vừa tắt / trước sân nhà… / Mình thương mùi nhang trầm len lén ở trong gió với bao nhiêu thiết tha / nhắc cho lòng nhớ những ngày thơ bé / mình bá cổ, choàng vai mẹ cha cười nắc nẻ / rồi cuộc đời bán cho một tấm vé / đi không thể khứ hồi…/”.
Tác giả không “thương” một đối tượng cụ thể, mà chỉ đơn giản gợi nhắc về “những vạt nắng” hay “mùi nhang trầm”, nhưng cũng đủ để độc giả cảm nhận được chữ “thương” ở mọi ngóc ngách của ngôn từ.
Không chỉ thế, anh còn thương “mùi ấm áp của lời hỏi han trên hành trình trở về”, “mùi thơ ấu”, để rồi kết lại: “Mình thương mùi Tết vì nơi ấy trong lòng chưa bao giờ chia hai”.
Người đọc tìm được giữa những dòng thơ ấy là suy tư của chính bản thân mình với những nhớ nhung, hoài niệm mỗi dịp ngày Tết đến gần kề.
Nguyễn Phong Việt dẫn dắt bạn đọc cùng “đi qua thương nhớ” để biết được rằng nhớ thương giờ chỉ còn nằm trong mệnh đề “đã”, đúng như tiêu đề tập thơ. Sau đó, anh đưa độc giả tìm đến những niềm vui sum vầy với bài thơ Chúng ta cởi áo khoác và ngồi xuống trong đêm Giáng sinh.
Nhà thơ biết vẫn còn nhiều người lạc lõng trong dịp này, nhưng anh kết lại: “Chúng ta đang có với nhau những giây phút sum vầy / mở lòng mình ra cho tim mình lấp lánh / mỗi ngọn đèn Giáng sinh đều thắp lên một hơi ấm… / Chúng ta cởi áo khoác và ngồi xuống trong đêm Giáng sinh / với những nhiệm màu”.
Nhà thơ Nguyễn Phong Việt.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin