

1.Em hãy viết một bài văn chia sẻ cảm xúc về bài thơ sau:
Nhớ mùa thu Hà Nội
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió
Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè thơm bước chân qua.
Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi
Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Nhớ đến một người...
Để nhớ mọi người.
(Trịnh Công Sơn, lời thơ của bài hát Nhớ mùa thu Hà Nội)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ là những dòng cảm xúc và nỗi nhớ thiết tha về một Hà Nội cổ kính, nên thơ vào độ thu về.
Về cấu trúc, bài thơ có năm khổ không đều nhau về số dòng, số chữ. Mỗi khổ biểu đạt một khía cạnh nội dung, cảm xúc; nhưng tất cả thể hiện nỗi nhớ của Trịnh Công Sơn về mùa thu và con người Hà Nội. Hai dòng đầu là nỗi nhớ về một Hà Nội mùa thu với vẻ đẹp lãng mạn, cổ kính mang dấu ấn của đất Kinh kỳ xưa. Khổ hai là nỗi nhớ của tác giả về hương hoa sữa, hương cốm mới – những nét rất đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Khổ ba là hình ảnh Hồ Tây trong một buổi chiều thu huyền ảo, khói sương. Khổ bốn và năm là tình yêu và nỗi nhớ của tác giả về con người Thủ đô trong nỗi niềm riêng “nhớ đến một người”.
Bài thơ với ngôn từ và hình ảnh gợi cảm, mượt mà, đã diễn tả tài tình thần thái của mảnh đất kinh kỳ. Đó là một Hà Nội thật lãng mạn, mộng mơ khi mùa thu về cùng với nét trầm tư, cổ kính của “phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu” mà không nơi nào có được. Qua bài thơ, người đọc bắt gặp hồn thiêng núi sông ngàn năm, đồng thời vẽ nên một bức tranh mùa thu tuyệt vời, mê đắm lòng người qua hình ảnh “cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ”.
Nếu khổ đầu Trịnh Công Sơn hoài niệm vẻ đẹp ấn tượng nhất, dễ nhận thấy nhất của mùa thu Hà Nội qua màu đỏ của lá bàng, màu vàng của hàng cây cơm nguội, thì sang khổ hai tác giả lại tập trung vào cái tinh vi, vô hình nhưng lại sống động của mùi hoa sữa và hương cốm thơm mỗi độ thu về. Trong khoảnh khắc giao mùa ấy, nét đặc trưng của mùa thu Hà Nội được tác giả khám phá và đưa vào ca từ các hình ảnh vô cùng mới mẻ, ấn tượng. Từng ngọn gió mùa thu thơm nồng nàn hoa sữa, từng bàn tay nhỏ nhắn thơm hương cốm xanh, ngay cả những bước chân người đi trên hè phố cũng bất giác vương vương thơm mùi cốm sữa. Xa Hà Nội, nhưng những gì thuộc về Hà Nội vẫn không rời, cứ vấn vương như một nỗi niềm: “Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội/Mùa hoa sữa về, thơm từng ngọn gió/Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ/Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua”.
Trong khổ ba, hình ảnh Hồ Tây vào buổi chiều thu hiện lên huyền ảo và nên thơ như một bức tranh thủy mặc được nhà danh họa vừa phác vẽ xong. Mặt nước hồ lay động dưới ánh chiều vàng như thể đang xuyến xao, rung cảm theo tiếng mời gọi của bờ xa. Màu sương mờ lãng đãng, giăng giăng như niềm nhớ thương da diết; từng bầy sâm cầm tránh rét đang bay về hướng mặt trời tìm hơi ấm cuối thu.
Bài thơ sử dụng nhiều hình ảnh đặc trưng của Hà nội, các phép điệp ngữ, điệp cấu trúc, ngôn ngữ gợi cảm... trong lời thơ gợi lên tình cảm lưu luyến, bâng khuâng và cả nỗi nhớ thiết tha trong tâm hồn tác giả.
Bài thơ làm chúng ta ngỡ ngàng khi nhận được tín hiệu tình yêu thiết tha, bỏng cháy của Trịnh Công Sơn dành cho con người nơi đây. Bắt đầu là tình yêu đối với một người khi “đi giữa mọi người”. Nỗi nhớ ở đây vừa hiện hữu, cụ thể về “một người” nhưng lại hoàn toàn vô hình, vô danh tính. Chính nét khơi gợi nhiều mông lung ấy đã được sự chia sẻ, đồng cảm của nhiều bạn đọc yêu thơ, các thế hệ yêu nhạc Trịnh Công Sơn, yêu mùa thu Hà Nội.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Mỗi khi nhắc đến mùa thu Hà Nội, lòng ta lại gợi lên những hình ảnh thân thương: bầu trời xanh trong, những con đường rợp lá vàng rơi, mùi hoa sữa nồng nàn phảng phất trong không gian. Mùa thu Hà Nội đẹp không chỉ ở cảnh sắc mà còn ở hương thơm, âm thanh và cả những hoài niệm. Những cảm xúc ấy được Trịnh Công Sơn thể hiện thật tinh tế trong bài thơ "Nhớ mùa thu Hà Nội" - cũng là lời ca của bản nhạc cùng tên. Đọc bài thơ, em không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng, lãng mạn của mùa thu Hà Nội mà còn thấu hiểu được những rung động của tác giả trước khung cảnh bình yên nhưng chất chứa nhiều nỗi nhớ thương.
Bài thơ mở ra bằng những hình ảnh thân thuộc nhưng lại có sức gợi tả vô cùng mạnh mẽ:
"Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu."
Đọc những câu thơ này, trong em bỗng dấy lên một nỗi niềm khó tả. Những hình ảnh ấy không đơn thuần là cảnh sắc mùa thu mà là những gì đã làm nên "hồn cốt" của Hà Nội. Mùa thu đến, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, sắc màu ấy không quá rực rỡ như mùa hè, không quá trầm lặng như mùa đông mà nhẹ nhàng như chính mùa thu vậy. Em tưởng tượng ra những con đường Hà Nội vào thu, lá vàng rơi đầy trên những con phố nhỏ, len lỏi giữa những ngôi nhà cổ kính. "Phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu" gợi lên trong em một Hà Nội hoài niệm, nơi mà từng viên gạch, từng con phố đều lưu giữ bao kỷ niệm của tháng năm. Có lẽ, Hà Nội không chỉ đẹp ở cảnh sắc mà còn đẹp bởi những lớp trầm tích của thời gian, bởi những điều đã trở thành ký ức, thành hơi thở của thành phố này.
Mùa thu Hà Nội không chỉ có màu sắc mà còn có những hương thơm rất riêng:
"Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió
Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè thơm bước chân qua."
Hương hoa sữa - có lẽ không phải ai cũng thích nhưng với em nó là thứ hương làm nên mùa thu Hà Nội. Mỗi lần dạo bước trên những con đường ngập tràn hương hoa sữa, em lại cảm nhận được mùi hương ấy len lỏi trong không khí, nồng nàn nhưng cũng rất dịu dàng. Đôi khi, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, mùi hoa ấy cũng đủ làm lòng người thổn thức. Nó như một tín hiệu báo mùa thu về, như một lời nhắc nhở về những điều đã cũ, những kỷ niệm chưa bao giờ phai mờ. Và rồi, còn có mùa cốm xanh - một hương vị rất Hà Nội. Những gánh hàng rong chở theo cốm gói trong lá sen, mùi thơm của cốm lan tỏa trên từng con phố. Em hình dung những buổi chiều thu se lạnh được cầm trên tay nắm cốm xanh, nhấm nháp từng hạt dẻo thơm mà lòng chợt thấy bình yên. Cốm không chỉ là một thức quà giản dị mà còn mang trong mình hương vị của mùa thu gợi lên những ký ức ấm áp và những khoảnh khắc dịu dàng khó quên.
Mùa thu Hà Nội không thể thiếu hình ảnh Hồ Tây - nơi gió lộng, nơi mặt nước mênh mang phản chiếu ánh hoàng hôn vàng rực:
"Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi
Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời."
Hồ Tây vào chiều thu thật đẹp! Em nhớ những lần đi dạo ven hồ, nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, phản chiếu ánh nắng nhạt cuối ngày. Một cảm giác yên bình đến lạ! Ở đó, em có thể tạm quên đi những bộn bề cuộc sống, chỉ còn lại em với thiên nhiên, với cơn gió se lạnh của mùa thu. Và đâu đó, hình ảnh những cánh chim sâm cầm bay lượn giữa khoảng trời rộng lớn gợi lên một chút gì đó man mác như một lời nhắc về những điều mong manh, những điều rồi sẽ trôi xa theo thời gian.
Bài thơ không chỉ là bức tranh về cảnh sắc mùa thu mà còn chất chứa trong đó những xúc cảm rất riêng:
"Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi, em đang nhớ ai?"
Bài thơ không chỉ là bức tranh đẹp về mùa thu mà còn là dòng chảy của cảm xúc của những nỗi nhớ miên man. Mùa thu Hà Nội không chỉ gợi nhớ về cảnh sắc mà còn khiến lòng người khắc khoải những kỷ niệm đã qua. Câu hỏi "Tôi đang nhớ ai?" vang lên như một lời tự sự, một nỗi niềm chất chứa trong lòng. Hà Nội mùa thu không chỉ là vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là vẻ đẹp của những hoài niệm, của những ký ức khó quên.
Và rồi, tác giả kết bài thơ bằng một lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa:
"Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho em
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho em."
Câu thơ như một lời nhắn nhủ dịu dàng rằng những bâng khuâng, những hoài niệm rồi cũng sẽ tìm được câu trả lời qua thời gian. Mùa thu Hà Nội không chỉ đẹp bởi cảnh sắc mà còn bởi những cảm xúc lắng đọng trong lòng người. Chính những con phố, những góc nhỏ quen thuộc sẽ trở thành nơi lưu giữ ký ức, để rồi một ngày nào đó, khi ta bước qua, ta sẽ hiểu được những nỗi niềm sâu kín mà mình từng mang theo.
Bài thơ "Nhớ mùa thu Hà Nội" đã vẽ nên một mùa thu rất đẹp, rất tình và cũng rất buồn. Nó không chỉ gợi lên hình ảnh Hà Nội vào thu mà còn chạm đến những góc sâu thẳm nhất trong lòng người - nơi lưu giữ những hoài niệm, những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên. Đọc bài thơ, em không chỉ cảm nhận được mùa thu bằng mắt mà còn bằng cả tâm hồn. Em nghe được âm thanh của lá rơi, cảm nhận được hương cốm, hương hoa sữa trong gió, thấy lòng mình dịu lại giữa những ngày tháng vội vã. Và có lẽ, ai đã từng yêu Hà Nội, từng sống những ngày thu ở đây, cũng sẽ thấy lòng mình xao xuyến, như thể mùa thu Hà Nội đã trở thành một phần ký ức, một phần yêu thương không thể tách rời.
Bảng tin
3329
28660
2342
Nhóm ko yêu cầu cày nhưng đừng lm trừ điểm nhóm nhé
265
35
592
À ừ chị đại
3329
28660
2342
=))
265
35
592
Bạn lớp mấy
265
35
592
Mk còn thiếu 4 hay nữa là lên rùi nhưng chả ai cho
265
35
592
Giúp mk vs ạ
3329
28660
2342
Bạn lớp mấy ` -> ` Lớp ` 9 ` ạ , còn bn ?
3329
28660
2342
Giúp mk vs ạ ` -> ` Cái này là bó tay luôn