

chỉ mình aaa
QUÀ TẶNG CỦA MẸ
Cậu sinh ra không có vành tai như bao người khác, trông rất kì dị. Trước khi đi học, cuộc sống của cậu trong gia đình vẫn ổn vì cha mẹ yêu thương cậu hết mực và họ cố gắng bình thường hoá mọi vấn đề về cậu. Nhưng kể từ khi bắt đầu biết đến bạn bè, trường lớp thì cậu biết thế nào là bị trêu chọc, cô lập, mặc cảm... Một ngày nọ, cậu chạy vội từ trường về nhà, úp mặt vào đùi mẹ mình mà khóc nức nở. Trông cậu thật thảm thương làm sao, cậu tự thốt ra bi kịch của mình:
Chúng nó gọi con là... đồ quái vật.
Con vẫn là con trai ngoan của mẹ. Mặc kệ bọn chúng có nói gì thì con vẫn sống tốt mà.
Hãy tìm ra những điều đặc biệt ở chính bản thân mình để xoá đi khiếm khuyết đó. Từ đó, cậu bỏ ngoài tai những trò đùa của đám bạn và tiếp tục hòa nhập với cuộc sống mới. Mẹ bắt đầu dạy cậu cách chơi piano, học những nốt nhạc cơ bản và hoà mình vào âm nhạc. Dù không có vành tai nhưng cậu vẫn được tạo hoá ưu ái cho một gương mặt hoàn mỹ, thân hình cao lớn cùng trí óc nhanh nhạy, cậu nhận thấy mình cảm thụ âm rất tốt và yêu thích chúng. Giáo viên và các bạn quý mến cậu hơn.
Khi lên lớp khác, đáng lẽ ra cậu sẽ được bầu làm lớp trưởng, cậu sẽ được đại diện lớp tham gia vào buổi hoà nhạc của trường nếu như cậu có đôi vành tai như bao người. Mọi người sợ cậu sẽ làm khán giả giật mình, hoảng hốt khi xuất hiện. Điều đặc biệt mà cậu yêu thích là chơi nhạc và biểu diễn cho mọi người nghe giờ chỉ có riêng cha mẹ cậu lắng nghe cậu chơi đàn. Mọi thứ bắt đầu làm cậu chán nản, cậu cứ luẩn quẩn ở nhà với chính niềm đam mê âm nhạc ấy. họ. Con không thể hoà nhập với mọi người mẹ ạ, con vẫn luôn bị xem là một loài khác với
Người mẹ trách nhẹ khi thấy cậu buồn tủi, nhưng tim bà cũng đau xót chẳng khác gì cậu.
Bà thương con bà biết bao! Bà sẽ tìm mọi cách để biến đổi cậu thành một người có đôi tai bình
thường như mọi người để cậu tiếp tục với ước mơ của mình. [...] Một hôm, đột nhiên cha gọi
câu ra khỏi phòng:
Con chuẩn bị đến bệnh viện làm phẫu thuật. Bố mẹ đã tìm được người hiến tai cho con rồi nhưng người ta bắt phải giữ bí mật. Sau ca phẫu thuật thành công ấy, cậu mừng rỡ nhìn mình trong gương rồi ôm chầm lấy ba mẹ và mừng vui, hạnh phúc. Cuộc sống mới thật sự của cậu chính thức bắt đầu. Người ta
đồng ý cho cậu vào ban nhạc của thành phố. Chẳng bao lâu sau, cậu được lên vị trí nhạc trưởng. Niềm vui mà cậu bị cướp mất từ khi sinh ra bỗng dưng xuất hiện, cậu muốn tìm đến người đã cho cậu đôi tai để báo đáp nhưng ba mẹ cậu không biết người đó, ngay cả bác sĩ cũng không.
[...]
Những bước tiến trong sự nghiệp của cậu được tất cả mọi người công nhận. Tài năng của cậu không còn bị lãng quên như trước. [...] Có một điều thay đổi làm cậu đôi chút buồn phiền đó là mẹ. Bà ít khi nghe cậu chơi nhạc như trước, mỗi khi cậu vui vẻ mời bà nghe cậu đánh đàn thì dường như bà ít để tâm đến. Cậu nói chuyện gì với mẹ thì cũng phải nhắc lại hai ba lần bà mới chú ý. Nếu có một nhà báo nào hỏi năng khiếu âm nhạc của cậu được thừa hưởng từ ai thì cậu không dám nói là từ mẹ, dù trước kia bà là người chỉ cho cậu những nốt nhạc đầu tiên. Rồi cái ngày cậu mong mỏi cũng đến, bí mật về người hiến tặng. Buổi chiều mà cậu cảm thấy buồn nhất, mất mát lớn nhất trong đời mình, cậu đứng cạnh cha bên chiếc quan tài của mẹ. Cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay ra, từ từ nâng khẽ mái tóc nâu đỏ dày của bà lên. Bà đã không còn đôi tai nữa.
Mẹ con nói rằng bà ấy rất vui nếu để tóc dài. Mẹ con để tóc như vậy rất đẹp đúng không? - Người cha thì thầm - Mẹ biết con sẽ không bao giờ chấp nhận phẫu thuật khi người tặng cho con là bà.
Cuối cùng, cậu cũng hiểu ra mọi thứ. Món quà mẹ tặng cậu có lẽ chỉ có tình yêu thương mới tạo ra được. Cậu đã viết riêng một bản nhạc dành tặng mẹ để mỗi ngày lại được đàn trước mộ bà. (Theo Jack Canfield & Mark Victor Hansen, Tình yêu thương gia đình, bộ sách Hạt giống tâm hồn, biên dịch: First News, NXB Tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh, 2022, trang 98)
Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản.
Câu 2: Em hãy chỉ ra đặc điểm ngoại hình, tài năng và thái độ của cậu bé với mẹ của mình khi cậu bắt đầu có những thành công trong sự nghiệp?
Câu 3: Xác định chi tiết tiêu biểu của văn bản trên.
Câu 4: Xác định chủ đề của văn bản trên.
Câu 5. Từ văn bản trên, hãy chia sẻ bài học mà em đã rút ra được cho bản thân.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
1)
_ Ngôi kể:
+ Ngôi thứ 3 - người kể ẩn mình
2)
_ Đặc điểm ngoại hình, tài năng và thái độ của cậu bé với mẹ của mình khi cậu bắt đầu có những thành công trong sự nghiệp là:
+ Cậu có chút buồn phiền vì khi sự nghiệp của cậu có những tiến triển đi lên thì mẹ cậu lại dường như ít để tâm đến việc đánh đàn và nghe cậu trò chuyện nữa. Cậu cũng không nói là được thừa hưởng năng khiếu âm nhạc từ mẹ. Nhưng rồi khi cậu biết được người hiến tặng cho mình chính là mẹ, thì cậu đã hiểu ra mọi thứ, tình yêu thương của mẹ, cậu đã có cảm xúc đau buồn trước sự ra đi của người mẹ. Nhận ra được sự hi sinh của bà to lớn đến nhường nào, cậu bé đã thể hiện sự biết ơn - kính trọng và tình yêu thương giành cho mẹ bằng cách viết riêng một bản nhạc dành tặng mẹ để mỗi ngày lại được đàn trước mộ bà.
3)
_ Chi tiết tiêu biểu:
+ Lúc cậu bé bên cạnh quan tài của mẹ và phát hiện ra rằng chính người mẹ đã hiến vành tai cho mình mà bấy lâu nay cậu không biết, còn buồn phiền vì mẹ.
+ Lúc này khi biết sự thật hẳn cậu đã ân hận, đau khổ đồng thời biết ơn và kính trọng cùng với yêu thương hết mực người mẹ vĩ đại của mình.
4)
_ Chủ đề văn bản:
+ Tình yêu thương, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý giữa mẹ và con. Vì con mẹ có thể hi sinh và làm tất cả cho con. Đồng thời khuyên chúng ta không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
5)
_ Bài học rút ra:
+ Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Những người bạn cho là xấu xí và dị dạng đôi khi họ sẽ có những tài năng thiên phú vượt trội mà bạn không ngờ đến, hãy luôn trân trọng những người ấy và đừng khinh ghét họ.
+ Tình yêu thương trong gia đình là rất thiêng liêng giữa mỗi người, đặc biệt là tình mẫu tử. Hãy luôn trân trọng và yêu thương cha mẹ khi còn có thể vì họ đã hi sinh rất nhiều cho ta.
@Hongphucnguyen
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Câu 1.
- Ngôi kể: ngôi thứ ba
Câu 2.
- Đặc điểm ngoại hình, tài năng và thái độ của cậu bé với mẹ của mình khi cậu bắt đầu có những thành công trong sự nghiệp:
+ ngoại hình: lành lặn, có đầy đủ các bộ phận như người bình thường sau ca phẫu thuật tai
+ tài năng: được tất cả mọi người công nhận, không còn bị lãng quên như trước
+ thái độ: có đôi chút buồn phiền về mẹ vì bà ít khi nghe cậu chơi nhạc như trước, mỗi khi cậu vui vẻ mời bà nghe cậu đánh đàn thì dường như bà ít để tâm đến. Cậu nói chuyện gì với mẹ thì cũng phải nhắc lại hai ba lần bà mới chú ý; không dám nói là được thừa hưởng năng khiếu âm nhạc từ mẹ, dù trước kia bà là người chỉ cho cậu những nốt nhạc đầu tiên
Câu 3.
- Chi tiết tiêu biểu:
+ Cậu sinh ra không có vành tai như bao người khác, trông rất kì dị.
+ Khi lên lớp khác, đáng lẽ ra cậu sẽ được bầu làm lớp trưởng, cậu sẽ được đại diện lớp tham gia vào buổi hoà nhạc của trường nếu như cậu có đôi vành tai như bao người.
+ Bố mẹ đã tìm được người hiến tai cho con rồi nhưng người ta bắt phải giữ bí mật.
+ Cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay ra, từ từ nâng khẽ mái tóc nâu đỏ dày của bà lên. Bà đã không còn đôi tai nữa.
Câu 4.
- Chủ đề: tình yêu thương con mãnh liệt, sự hi sinh thầm lặng của người mẹ
Câu 5.
- Bài học mà em rút ra được cho bản thân qua văn bản trên:
+ Dù cho bản thân có khiếm khuyết, không được hoàn hảo như bao người khác, hãy bỏ ngoài tai những lời nói xấu về mình, sống vì bản thân, vì gia đình
+ Trân trọng, yêu thương cha mẹ nhiều hơn. Những lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn tột cùng, chỉ có cha mẹ là những người sẵn sàng đánh đổi, thậm chí là hi sinh thân mình để giúp con vượt qua thử thách, có một cuộc sống tốt hơn
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin