

HAI NGƯỜI CHA
(Lược phần đầu. Tám Khoa là một người lính, vợ con ông đã chết trong chiến tranh. Sau ngày giải phóng, có đứa con trai hỏi đúng tên họ, đến tìm và nhận là con ông, nó cười mãi trong niềm vui khôn tả. Đứa nhỏ kể về hoàn cảnh cực khổ của mình)
[...] "Thôi được rồi, con ở lại đây d i^ prime prime Tám Khoa nói, làm dấu chấm cuối cùng cho một quyết định mơ hồ, vô lý nhưng không thể nào cưỡng lại được.
Bởi đứa nhỏ đâu phải con ông. Ông đúng tên họ đó, ở đơn vị đó, nhưng hồi đơn vị hành quân về Cà Mau ông đâu có đi. Cả đời ông cũng chưa từng về vùng đó. Ông có vợ con nhưng chết cả rồi, tự tay ông chôn cất, trong chiến tranh ở rừng miền Đông.
Nhưng đó là chuyện đã qua. Giờ đứa nhỏ đang ngồi trước mặt ông, dễ thương quá chừng, nôn nóng muốn gặp cha nó nên vội vã nhận lầm ông. Cũng đâu có sao! Điều quan trọng là nó chẳng còn chỗ nào đi nữa, tám tuổi đã tưới rầy, giờ lang thang đi tìm cha trong thành phố rộng mênh mông, sau ngày giải phóng rối mù như thế này. Hãy để nó ở lại đây ít ngày, ông tạm nhận là cha nó, để nó có chỗ ở. Rồi sau đó ông sẽ chỉ đường cho nó đi tìm cha, hoặc đích thân ông sẽ dẫn nó đi. Nó tìm gặp được cha rồi ông sẽ vỗ vai người đồng đội nói: "Tôi trả con cho anh đây. Tôi đã làm cha nó một thời gian, cũng thấy ấm lòng, đỡ cô đơn một thời gian".
Quả thật ông đã ấm lòng, không phải về sau này mà ngay lúc đó. Đứa nhỏ đang ngồi trong phòng ông cao lớn khỏe mạnh, mắt sáng long lanh, tóc chải rẽ, lưng ưỡn thẳng, chiếc túi xách để trong lòng. Một đứa con bỗng dưng hiện ra như thế này! Đứa con của ông không chết cũng bằng cỡ này, hãy để đứa nhỏ này thay vào chỗ đó. Chỉ ít ngày thôi, hoặc lâu hơn cũng được.
Vậy là đứa nhỏ ở với ông, kêu ông bằng ba, bởi ông giả làm như thế. Và nhiều khi ông cũng tưởng lầm như thế. Ngày tháng trôi qua, không thấy ông nói ra sự thật với đứa nhỏ, dẫn nó đi tìm cha nó. Vội làm gì, trước sau rồi nó cũng gặp cha nó thôi. Để ít ngày nữa. Giờ ông đang bận lắm, ông biện bạch như thế, thành phố mới giải phóng đang trong thời kỳ quân quản. Ông đi làm việc suốt ngày, về nhà nhìn thấy đứa con hết mệt ngay. Nó lớn lên trông thấy, chẳng mấy chốc đã cao bằng ông. Phải cho nó ngủ giường riêng, ông đặt hai chiếc giường sát cạnh nhau, đêm nằm thò tay qua nắm tay nó, giở mùng lên nhìn mặt nó. Trước đây ông ăn cơm chung với anh em ở nhà bếp, giờ ông lãnh cơm về nhà hai cha con ăn với nhau. Buổi trưa buổi chiều hai cha con đi lãnh cơm, ông rề rà ở nhà bếp khoe với mọi người đứa con mình thế này thế nọ...
Ông quên hẳn chuyện đưa đứa nhỏ đi tìm cha nó chăng? Không, ông không quên. Ban đêm ông vẫn nằm thao thức tính đến chuyện đường đi nước bước, phải tìm đến chỗ nào gặp đơn vị nào. Nhưng ban ngày ông chỉ tính chuyện hiện tại. Phải lo cho nó đi học, tìm nhà riêng cho nó, chọn cho nó một nghề sống về sau này... Chắc cha thật nó cũng muốn như vậy.
(Lược phần sau. Khi đứa con học xong, có nghề nghiệp ổn định và chuẩn bị cưới vợ, ông Tám
Khoa quyết định đi tìm cha ruột cho nó. Gặp cha ruột của con, ông biết chính người con nuôi cũng đã biết sự thật. Anh đã thực sự coi ông như một người cha, tự nguyện lãnh trách nhiệm phụng dưỡng ông tuổi xế chiều. Hai người cha vui mừng cùng chuẩn bị làm đám cưới cho người con)
(Trích Hai người cha, Tuyển tập truyện ngắn Lê Văn Thảo, NXB Văn học, 2012)
Câu 1. Xác định ngôi kể của người kể chuyện.
Câu 2. Liệt kê một số từ ngữ, hình ảnh miêu tả đứa con trong văn bản.
Câu 3. Ông Tám Khoa đã giấu đứa con điều gì?
Câu 4. Nhận xét về một phẩm chất nổi bật của nhân vật Tám Khoa trong văn bản.
Câu 5. Anh/Chị rút ra bài học gì cho bản thân sau khi đọc đoạn trích trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
`1)`
`-` Ngôi kể: Ngôi thứ `3` ( người kể chuyện giấu mình trong câu chuyện và không trực tiếp tham gia vào ).
`2)`
`-` Một số từ ngữ miêu tả đứa con trong vb: ''cao lớn khỏe mạnh, mắt sáng long lanh, tóc chải rẽ, lưng ưỡn thẳng, chiếc túi xách để trong lòng'' .
`3)`
`-` Ông Tám Khoa đã dấu đứa con chuyện ông không phải ba ruột của nó.
`4)`
`-` Một phẩm chất nổi bật của nhân vật Tám Khoa trong văn bản là tình yêu thương và lòng nhân ái.
`-` Ông Tám Khoa dành cho đứa con nuôi một tình yêu thương vô bờ bến. Ông nhận nó làm con nuôi khi nó còn nhỏ, cưu mang, chăm sóc và nuôi dạy nó như con ruột của mình. Ông lo cho nó từng bữa ăn, giấc ngủ, cho nó đi học, tìm cho nó một nghề nghiệp ổn định và chuẩn bị cho nó lập gia đình
`-` Ông Tám Khoa là một người có lòng nhân ái sâu sắc. Ông không thể nhẫn tâm nhìn đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ. Ông dang rộng vòng tay đón nhận nó và che chở cho nó khỏi những nhọc nhằn, vất vả của cuộc đời
`5)`
`-` Đoạn trích "Hai người cha" đã cho chúng ta thấy bài học quý giá về tình yêu thương, lòng nhân ái và tầm quan trọng của gia đình .
`+` Tình yêu thương là một giá trị cao đẹp trong cuộc sống , giúp con người kết nối với nhau, tạo nên những mối quan hệ tốt đẹp và giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những khó khăn, thử thách.
`+` Lòng nhân ái là phẩm chất tốt đẹp cần có ở mỗi người, giúp con người biết yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
`+` Gia đình là nơi che chở, bảo vệ và nuôi dưỡng mỗi con người. Gia đình đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách và định hướng cho cuộc sống của mỗi người.
`-` Chúng ta cần trân trọng và vun đắp những giá trị tốt đẹp này để cuộc sống thêm ý nghĩa và hạnh phúc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
`@Umi`
`1.` Ngôi kể: Ngôi thứ `3` `->` Người kể dấu mặt, không tham gia trực tiếp vào câu chuyện nhưng có thể biết chi tiết sự vệc diễn ra trong câu chuyện
`2.` Một số chi tiết miêu tả đứa con trong văn bản `:` "Đứa nhỏ đang ngồi trong phòng ông cao lớn khỏe mạnh, mắt sáng long lanh, tóc chải rẽ, lưng ưỡn thẳng, chiếc túi xách để trong lòng."
`3.` Ông Tám Khoa đã giấu đứa con điều: mình không phải là cha ruột của đứa trẻ. `->` "Bởi đứa nhỏ đâu phải con ông." `;` "Tám Khoa quyết định đi tìm cha ruột cho nó." `;`...
`4.` Một phẩm chất nổi bật của nhân vật Tám Khoa: Ông là người có tấm lòng nhân hậu, có trái tim ấm áp, tình yêu thương và lòng bao dung, vị tha cao cả. Ông sẵn sàng nhận nuôi đứa trẻ chẳng phải ruột thịt, vì thấy nó tội nghiệp, nó đáng thương, chẳng còn nơi nào để về.
`5.` Bài học sau khi đọc đoạn trích: Cha mẹ luôn yêu thương và luôn muốn dành cho ta điều tốt đẹp nhất. Dù không phải là ruột thịt đi chăng nữa, nhưng họ nhận nuôi chúng ta. Là chúng ta đã nợ họ cả một lời "Cảm ơn" to lớn. Nên biết ơn những người đã có công nuôi lớn, dạy bảo ta, dù họ không có công sinh thành `;` Trong cuộc sống, đâu đó vẫn có những con người giàu lòng vị tha và nhân hậu. Hãy sống lạc quan, tích cực, "ở hiền gặp lành" chắc chắn ta sẽ có được những thứ xứng đáng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin
875
267
1085
Xin loi, mấy ngày qua kh qtam đến c =(
248
5513
375
kh saoo:>
248
5513
375
bth mằ:>
875
267
1085
Daa <3
248
5513
375
:>yeu
2
39
1
vai ca l tinh yeu j day =)))
248
5513
375
-)))
875
267
1085
=)?