

TÓM TẮT VĂN BẢN ( mn chịu khó lên mạng đọc hết vb giúp mình với tại nó quá kí tự ấy )
Thiện gấp lại sổ, tắt điện phòng, anh rời cơ quan lúc trời đã nhá nhem tối. [...]
Bóng tối đổ xuống sầm sập, trộn với ánh đèn thành sắc màu nhập nhoạng, tan loãng. Đến một con phố, vì mưa anh đi chậm. Anh mê man nghĩ về kế hoạch sắp tới. Thiện chợt dừng lại. Dưới gốc cây ven đường, có một người mặc chiếc áo len cũ, đang nửa nằm nửa ngồi rên rỉ. Là ai nhỉ? Lòng hào hiệp thôi thúc Thiện tiến lại gần xem là ai. Đó là một bà già nhăn nhó với cơn đau, toàn thân run bần bật. Thiện hỏi:
- Bà ơi, bà làm sao thế?
- Tôi bị ngã, đau quá. Gẫy tay rồi!
Thiện đỡ bà ngồi thẳng dậy và hỏi han tình hình. Bà già nói mình từ xa đến đây tìm thằng con lêu lổng, nó bỏ đi cả tháng không được. Mấy ngày qua bà lang thang tìm con. Phố xá rờn rợn Đông. Đi đến cái dốc phố, vừa đói vừa mệt, mà những chiếc xe máy cứ lao vù vù, khiến bà sợ, trượt chân ngã gẫy tay. Lúc ngã trời nhá nhem tối, chẳng có ai để ý đến một người như bà. Nước mắt bà ứa ra. Đôi bàn tay nhăn nheo buốt giá. Anh thưa: “Để cháu đưa vào vào viện”.
Bà lão cảm kích, đồng ý để Thiện đỡ đứng dậy.
- Nào, bà ngồi lên xe cháu. Để cháu đỡ bà, thế, thế, được rồi, bà cứ ngồi yên nhá. Một loáng là đến bệnh viện, bà sẽ được băng bó tử tế.
Vừa đi bà lão vừa rên vì đau và lạnh. Thiện nghe như hai hàm răng bà va vào nhau, hàm răng anh cũng cùng cảnh ngộ. Gió lạnh liếm vào mặt người. Phố chênh chao dòng người.
- Chú tốt quá, tôi cảm ơn chú nhiều. Nếu không có chú…
- Có gì đâu bà, bà cũng như mẹ cháu ở quê, chẳng may ra nông nỗi này. Gặp bà lúc hoạn nạn, chắc ai cũng sẽ làm vậy.
- Vâng, tôi thì tôi thấy chú tốt quá. Người gì mà nhân hậu!...
Trong ít phút ngồi xe, bà lão đã kịp thổ lộ chuyện chồng mất sớm, chẳng đủ sức dạy dỗ hai cậu con trai. Con lớn cũng là kẻ vào tù ra tội, chẳng đỡ đần được mẹ và em. Con thứ lêu lổng. Ngày nhỏ bà còn bảo được. Giờ bà già rồi. Đôi chân biếng nhác của thằng con chạy nhanh hơn những lời dạy dỗ của bà. Lắm lúc bà thấy bất lực. Thế mới biết, người đàn ông có tầm quan trọng thế nào với mỗi tổ ấm...
Rồi anh thưa:
- Bà hãy nghỉ ở đây, nếu mai rảnh cháu sẽ trở lại.
Lúc này, bà lão đã nói một câu làm anh đứng sững:
- Này, chú, chú đâm xe vào tôi, giờ lại bỏ đi ư? Chú phải ở đây chăm tôi chứ!
Thiện như rụng rời cả chân tay. Toàn thân muốn sụp xuống. Cái lạnh và sự bất ngờ khiến anh đứng không vững.
Anh nhìn bà lão. Bà lão cũng nhìn anh trân trân. Nhiều con mắt đổ dồn về phía anh. Vài bác sĩ ở đó giữ anh lại, như thể họ sợ kẻ gây ra tai nạn cho bà già sẽ chạy mất. Bà lão tiếp:
- Các bác ạ, chú này đâm xe máy vào tôi đấy. Chú ấy phải ở lại đây!
Trời đất, tại sao thế này? Sao bà nói tôi đâm vào bà. Chính tôi là người đã cứu giúp bà, thế mà bà lợi dụng để ăn vạ. Tình ngay lý gian, anh không giải thích được, có giải thích cũng không ai nghe. Mấy bác sĩ đòi giữ lại giấy tờ của anh để anh khỏi chạy.
- Tôi ở đây là được chứ gì. Tôi cũng đã đóng tiền viện phí. Mọi người phải hiểu tôi chỉ là người đi đường, thấy bà lão gặp nạn thì giúp. Ai ngờ... - Thiện nói.
- Không, anh cứ bỏ giấy tờ của anh ra. Anh đâm vào bà ấy, giờ phải gánh trách nhiệm, không thể bỏ đi được. Cứ giữ giấy tờ cho chắc chắn - một người trong số họ nói, những người kia hùa theo.
Thiện bỏ giấy chứng minh thư cá nhân, thẻ ngành ra. Xong họ nói anh có thể về ăn cơm, việc của bà già đã có các bác sĩ, hai ngày sau anh trở lại đây thanh toán viện phí.
Giờ thì bà già đã đỡ lạnh và đang được băng bó an toàn.
Thiện thờ thẫn trở về, lòng dớn dác buồn bã vì lòng tốt của mình bị người khác hiểu lầm và lợi dụng.
Anh chán cơm và mệt mỏi nằm ra giường, đầu óc ám ảnh mãi hình ảnh bà lão bị ngã. Thiện kể chuyện vừa rồi với vợ, những tưởng sẽ được sự cảm thông của vợ, ai ngờ cô ấy nổi giận, nói anh khù khờ, dễ dãi, giúp người chẳng được lời cảm ơn, còn bị phụ bạc. Cô ấy còn mang tất cả những thói đời phụ bạc ra rót vào tâm trạng bời rối của anh.
- Thấy sáng mắt chưa anh? Chuyện nhà không lo, đi lo chuyện người. Nhìn anh là biết đù đờ. Đù đờ nên mới bị bắt nạt.
Bực bõ, chán nản, Thiện nổi cáu. Ô hay, sao lại quy chụp cho tôi? Tôi giúp người chứ có phải hại người đâu. Tại sao một việc làm tốt như thế lại bị mắng!
- Thì tôi đù đờ dại dột đấy. Cô cũng chỉ là vợ tôi thôi nhá.
Do bị dồn nén, uất ức, Thiện thốt lên. Anh thấy ruột gan rối bời.
Vợ Thiện thấy chồng phản ứng, mặt đỏ gay, liền độp lại:
- Trời ơi là trời, anh ăn phải bùa phải bả ở đâu cái thói thương người ngoài chứ có thương vợ thương con đâu. Gọi điện thì không liên lạc được. Anh cứ giúp cái thân anh đi đã, rồi hẵng giúp người. Bây giờ về còn càu cạu với vợ con.
Sao sự thể lại ra nông nỗi này?
Mặt mũi Thiện tím tái. Sự truy vấn của vợ bấy lâu nay đã làm anh mệt mỏi. Đúng là tội nợ. Tại sao? Tại sao? [...]
Thiện thở dài. Mình mẩy đã rã rời, nay càng nặng nề hơn.
- Tôi không nghĩ bà ấy lại vu vạ. Chắc phải có lý do gì đó.
....
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
_ Tóm tắt truyện ngắn "Tình Người"
+ Kể về lòng tốt của anh Thiện - một tín hữu Kitô Giáo. Anh đã có gia đình và cuộc sống hôn nhân gặp chút trắc trở do vợ anh - Hiền không hài lòng với thu nhập của chồng. Ngày hôm ấy Thiện trên đường đi làm về thì gặp một bà lão đang trong hoàn cảnh khó khăn ngoài đường, thương người nên anh đưa bà vào bệnh viện và tận tình giúp đỡ, lo đến viện phí. Thế nhưng đột nhiên bà ấy nói rằng chính anh là người tông xe và mọi người bắt anh chịu trách nhiệm. Khi vợ biết đã cho rằng anh lo chuyện bao đồng, đáng ra nên mặc kệ bà ấy và hai vợ chồng có những mâu thuẫn. Hôm sau anh vẫn giải quyết viện phí và lễ phép với bà lão như thường, anh cũng mua bánh mì thêm cho bà ấy. Bà lão lúc này mới xin lỗi anh vì lúc ấy nếu không có người trông cậy bà sẽ không có ai giúp đỡ. Anh Thiện không tức giận mà còn vui vẻ vì đã giúp được cho bà lão, từ đó ta thấy được sự thánh thiện, lòng tốt của những tín hữu Kitô Giáo nói riêng và những thanh niên ngày nay nói chung.
@Hongphucnguyen
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

`***` Tóm tắt văn bản?
- Tóm tắt: Câu chuyện kể về một người thanh niên tín đồ Kitô Giáo tên Thiện. Vốn dĩ từ trước khi anh lấy được người vợ của mình thì cô ta là một người lạc quan và tích cực trong mọi việc nhưng cho đến sau này cô ta lại trở thành một người thực dụng, chỉ biết đổ hết công việc lên chồng mình, luôn luôn tạo ra một áp lực lớn cho anh. Tối hôm ấy đang đi về trên đường bỗng anh gặp một bà lão dưới gốc cây ven đường, khi biết bà bị gãy tay, Thiện liền đưa bà vào viện và lo liệu mọi việc để bà được băng bó vết thương thật sớm. Nhưng ngặt nỗi, khi vừa dợm chân định ra về thì lại bị bà ấy kết tội mình là người đã gây ra tai nạn cho bà. Anh cũng chẳng biết làm thế nào khi bị nhiều người và bác sĩ ở đó vây quanh đòi giữ giấy tờ tùy thân. Sau khi mọi thứ đã xong, anh được trở về nhà nhưng trái với việc suy nghĩ rằng nếu mình kể cho vợ nghe thì sẽ được đồng cảm thì cô ta lại mắng anh một trận làm cho cảm xúc của Thiện lúc này đã tệ còn tệ hơn. Rồi anh ra ngoài tìm một người hàng xóm trò chuyện cho khuây khỏa nhưng đến khi kể cho người này nghe về sự việc bà lão, anh lại bị người này lên mặt dạy đời khiến anh cũng chẳng thèm nói, nhưng trong lòng vẫn khăng khăng là mình đúng và có lẽ bà cụ có một lí do nào đó. Cho đến hai hôm sau khi đến thăm bà và như lời hẹn đến đóng viện phí cho bà lão thì Thiện vẫn giữ một trạng thái bình thường, nói chuyện, giúp bà ra đón xe về quê và mua bánh cho bà. Cho đến lúc này, anh mới hiểu được việc bà lão làm là có lí do, khi bà nói câu cảm ơn, anh liền hỏi bà về chuyện tại sao bà lại nói anh là người đụng vào bà. Thật sự khi ấy, cảm xúc của Thiện chỉ có sự cảm thông và thương mến bà, bà lão vì không có người quen nào nơi xa lạ này nên mới phải làm vậy để có được một chỗ dựa. Tứ đó ta mới thấy được lòng thương người, tình người trong cuộc đời đầy bôn ba, tấp nập ngày nay.
$#T$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin