

cho câu truyện sau:
Trong tất cả những kỷ niệm ba tôi để lại, cái làm tôi nhớ nhất và tôi không hiểu tại sao lại nhớ đến thế, là con ngựa kim hoa trắng của ba tôi. Những buổi trưa hè oi ả, mệt nhọc mang ba tôi từ những cánh rừng xa về, nó vui mừng hí lên khi nhận thấy cái mái nhà thân thiết trên đấy đậu mấy con chim bồ câu. Chân nó đập lên những lối đi quen biết, mồm nó ngoạm những cây cỏ ngon lành. Tôi chạy ra đón ba tôi và thường thường người giao cương cho tôi cột nó lại. Dưới cánh những con muỗi bay vo ve, nắng hoa xôn xao, da nó động đậy, mỡ mượt trong một vẻ đẹp đẽ, oai nghiêm riêng. Rồi những buổi trưa không còn có trong đời tôi nữa, tôi theo người nhà dắt nó đi tắm, đánh nó bơi qua sông. Tôi sung sướng cười vang trên mặt nước lòa nắng, cưỡi trên mình con ngựa kim hoa mà tiếng hí quen quen, tôi chắc đã lâu ngày rồi, không còn rền qua cánh đồng ngập có nữa.
Bây giờ đời tôi chỉ còn lại những trời quạnh vắng, những buổi trưa đột nhiên vọng một tiếng gà gáy lạ lùng. Tôi thoảng thấy bóng người cưỡi ngựa về sau hàng rào, đi ngược lại thời gian, run run như chỉ đợi một hơi gió mơ hồ là biến mất.
Mẹ tôi bán dần dần nhà cửa, ruộng vườn để trả nợ, và cả con ngựa trắng cũng bị đổi lấy tám mươi đồng. Hôm mẹ tôi định bản nó đi, tôi thấy lòng buồn vô hạn. Tôi không mấy lúc rời cái buồng nhốt nó ra nữa, lưu luyến như đứa trẻ con bị đuổi khỏi căn nhà cũ, còn tiếc rẻ những chốn ăn nằm, đồ đạc quen thân. Tôi cầm một nắm cỏ đút vào mồm con ngựa trắng, vỗ vào mở lông bờm trắng toát của nó. Từ ngày ba tôi mất đi, nó gầy gò thiểu não, mắt nó ướt và có ghèn, thỉnh thoảng cất tiếng hí không nhất định, mà tiếng hỉ mới buồn thảm làm sao
Hôm người đến mua dẫn nó đi, tôi khóc bảo mẹ tôi:
– Mẹ đừng bán nó cho người ta. Mẹ để cho con.
Mẹ tôi thở dài:
– Nhà còn chả tiếc nữa là ngựa. Không bán đi thì xé xác ra mà trả nợ à?
Con ngựa ấy ngày nay đã chết. Cũng như ba tôi để lại cái danh vọng tàn của những ngày rực rỡ, nó cũng đã từng nổi tiếng một thời về nước kiệu hay.
Anh Hai tôi thường trêu tôi:
– Đồ người không nhớ người, lại nhớ ngựa. Rõ dở hơi!
Mà tôi dở hơi thật. Trên đường đời, tôi đã nhiều lần dở hơi như thế, và chắc sẽ phải dở hơi suốt đời…
Ngày nay, mỗi lần đi qua cánh đồng ngập cỏ, tôi vẫn còn phảng phất ngửi thấy mùi ngựa, nghe thấy tiếng ngựa, và hình dung một bộ yên cương vắng chủ, ngơ ngác đâu đây…
CÂU HỎI:
Câu 9. Chỉ rõ và trình bày tác dụng của một biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong câu văn sau: “Ngày nay, mỗi lần đi qua cảnh đồng ngập có, tôi vẫn còn phảng phất ngửi thấy mùi ngựa, nghe thấy tiếng ngựa, và hình dung một bộ yên cương vắng chú nga ngực đâu đây.
Câu 10. Từ văn bản trên kết hợp cùng những hiểu biết của bản thân, hãy trình bày suy nghĩ của em về vai trò của gia đình đối với mỗi con người bằng một đoạn văn khoảng 10 câu.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu $9$.
$-$ Biện pháp nghệ thuật: Liệt kê ("ngửi thấy mùi ngựa, nghe thấy tiếng ngựa, hình dung một bộ yên cương vắng chú nga ngực")
$-$ Tác dụng:
$+$ Tăng sức gợi hình gợi cảm cho sự diễn đạt, tạo sự sinh động cho câu văn
$+$ Tạo không khí mơ hồ cùng cảm xúc hoài niệm với chú ngựa thân thương. Tác giả cảm thấy chú ngựa nga ngực vẫn còn đâu đó trong tâm trí. Từ đó nhấn mạnh tình cảm, sự gắn bó sâu sắc của tác giả với chú ngựa của mình. Dù không còn thấy chú ngựa nhưng tình cảm, sự gắn bó của tác giả với chú ngựa vẫn như thế, vẫn tồn tại mãi trong tâm trí
Câu $10$.
$-$ Gia đình có vai trò vô cùng quan trọng với mỗi con người. Gia đình là nơi ta sinh ra, lớn lên và cũng là nơi yêu thương ta vô điều kiện. Gia đình còn là nơi dạy cho chúng ta những bài học đầu tiên trong quá trình trưởng thành và lớn lên. Nếu nói thầy cô, bạn bè, trường học là môi trường thứ hai giúp chúng ta hoàn thiện bản thân để trưởng thành thì gia đình chính là nơi đầu tiên. Nhà trường dạy ta kiến thức thì gia đình dạy ta tình cảm. Hơn thế nữa, gia đình cũng là nơi để ta trở về sau mỗi lần mệt mỏi hay gặp khó khăn. Tình cảm gia đình chính là thứ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, thử thách. Dù cho có ở thời đại nào, vai trò của gia đình cũng không bao giờ có thể thay đổi. Chính vì vậy, chúng ta cần phải biết yêu quý, kính trọng gia đình mình. Đồng thời, chúng ta cũng phải có trách nhiệm trong việc giữ gìn, bảo vệ và vun đắp hạnh phúc gia đình. Hãy nhớ rằng, hạnh phúc gia đình là nền tảng giúp con người sống tốt và trưởng thành.
@LP
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin