

viết đoạn văn trình bày cảm nhận về hai khổ thơ đầu trong bài thơ "giấc mơ xanh" của nguyễn mỹ
giúp với :((
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Trong bài thơ "Giấc Mơ Xanh" của Nguyễn Mỹ, hai khổ thơ đầu tiên đã để lại trong tôi những cảm nhận mạnh mẽ về sự thanh bình và tĩnh lặng của bức tranh thiên nhiên.
Nguyễn Mỹ đã mô tả một không gian bao quanh bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh sống động, tạo nên một cảm giác bình yên và thư thái. Không gian "sông nước bao la, cỏ cây bình thản" được miêu tả như một hòa quyện của màu xanh, tạo ra một bức tranh thiên nhiên huyền diệu và mơ mộng.
Khung cảnh yên bình của "bãi cỏ xanh ngát" và "nước trong veo trôi mát" như mời gọi tôi đắm chìm vào hơi thở của tự nhiên, cảm nhận sự thanh tịnh và yên bình trong lòng. Mỗi từ, mỗi hình ảnh đều tươi mới và tinh khiết, như là một món quà dành riêng cho tâm hồn.
Từng dòng thơ trong hai khổ đầu đã tạo ra một khung cảnh thiên nhiên mênh mông, trong lành, gợi lên trong tôi những cảm xúc sâu lắng về vẻ đẹp không gian tự nhiên. Đó là sự kỳ diệu của bài thơ, khiến cho những hình ảnh của nó không chỉ là cảm nhận mà còn là một trải nghiệm tâm linh, đưa tôi đến gần với thế giới tự nhiên hơn bao giờ hết.
Xin 5 sao
LeHuy
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Ngữ liệu:
Giấc mơ xanh còn xanh mãi của tôi
Là Ô Loan đầm nước trong ngời
Tôi như con sóng nhoài trên biển
Mẹ gọi về đây nghỉ chút thôi
Mẹ đặt đầu tôi trên lưỡi cát
Chắn ngang biển lớn đến tìm tôi
Ru tôi mẹ hát bài dương liễu
Rắc ước mơ vào trong sóng khơi
Bài làm
Hai khổ thơ đầu của bài "Giấc mơ xanh" của Nguyễn Mỹ mở ra một bức tranh tâm hồn đậm chất thơ mộng, nơi thiên nhiên và tình mẫu tử giao thoa một cách dịu dàng và sâu sắc. Màu xanh của giấc mơ hiện lên qua hình ảnh Ô Loan trong đầm nước lung linh, như biểu tượng của vẻ đẹp thuần khiết, bền vững và không bao giờ phai mờ theo thời gian. Tác giả ví mình như những con sóng nhoài giữa biển khơi, diễn tả tâm trạng trăn trở, khát khao tự do và mơ mộng trước sự rộng lớn của cuộc đời. Sự xuất hiện của người mẹ trong đoạn thơ càng làm tăng thêm nét ấm áp và dịu dàng: khi mẹ nhẹ nhàng đặt đầu con trên lưỡi cát để chắn ngang biển lớn, đó không chỉ là hành động bảo vệ mà còn là sự an ủi, khích lệ tinh thần. Giai điệu ru của bài dương liễu cùng những ước mơ được "rắc" vào trong sóng khơi như lời thì thầm của niềm tin, khẳng định rằng tình mẫu tử chính là nguồn động lực mạnh mẽ giúp con người vượt qua những sóng gió, giữ mãi niềm tin vào những giấc mơ tuổi thơ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin