

Đọc văn bản sau:
Thôi được rồi, con ở lại đây đi", Tám Khoa nói, làm đầu chẩm cuối cùng cho một quyết định mơ hồ, vô lý nhưng không thể nào cưỡng lại được
Bởi đứa nhỏ đầu phải con ông. Ông đúng tên họ đó, ở đơn vị đó, nhưng hồi đơn vị hành quân về Cà Mau ông đâu có đi. Cả đời ông cũng chưa từng về vùng đó. Ông có vợ con nhưng chết cả rồi, tự tay ông chôn cất, trong chiến tranh ở rừng miền Đông.
Nhưng đó là chuyện đã qua. Giờ đứa nhỏ đang ngồi trước mặt ông, dễ thương quả chùng, nôn nóng muốn gặp cha nó nên vội và nhận lầm ông. Cũng đâu có sao! Điều quan trọng là nó chẳng còn chỗ nào đi nữa, tám tuổi đã tưới rẫy, giờ lang thang đi tìm cha trong thành phố rộng mênh mông, sau ngày giải phóng rồi mù như thế này. Hãy để nó ở lại đây ít ngày, ông tạm nhận là cha nó, để nó có chỗ ở. Rồi sau đó ông sẽ chỉ đường cho nó đi tìm cha, hoặc đích thân ông sẽ dẫn nó đi. Nó tìm gặp được cha rồi ông sẽ vỗ vai người đồng đội nói: "Tôi trà con cho anh đây. Tôi đã làm cha nó một thời gian, cũng thấy ẩm lòng, đỡ cô đơn một thời gian".
Quả thật ông đã ấm lòng, không phải về sau này mà ngay lúc đó. Đứa nhỏ đang ngồi trong phòng ông cao lớn khỏe mạnh, mắt sáng long lanh tóc chải rẽ lưng ưỡn thẳng, chiếc túi xách để trong lòng. Một đứa con bỗng dưng hiện ra như thế này! Đứa con của ông không chết cũng bằng cỡ này, hãy để đứa nhỏ này thay vào chỗ đỏ. Chỉ ít ngày thôi, hoặc lâu hơn cũng được.
Vậy là đứa nhỏ ở với ông, kêu ông bằng ba, bởi ông giả làm như thế. Và nhiều khi ôngcũng tưởng lầm như thế. Ngày tháng trôi qua, không thấy ông nói ra sự thật với đứa nhỏ, dẫn nó đi tìm cha nó. Vội làm gì, trước sau rồi nó cũng gặp cha nó thôi. Để ít ngày nữa. Giờ ông đang bận lắm, ông biện bạch như thể, thành phố mới giải phóng đang trong thời kỳ quân quản. Ông đi làm việc suốt ngày, về nhà nhìn thấy đứa con hết mệt ngay. Nó lớn lên trông thấy, chẳng mấy chốc đã cao bằng ông. Phải cho nó ngủ giường riêng, ông đặt hai chiếc giường sát cạnh nhau, đêm nằm thỏ tay qua nắm tay nó, giờ mùng lên nhìn mặt nó. Trước đây ông ăn cơm chung với anh em ở nhà bếp, giờ ông lãnh cơm về nhà hai cha con ăn với nhau. Buổi trưa buổi chiều hai cha con đi lãnh cơm, ông rề rà ở nhà bếp khoe với mọi người đứa con mình thế này thế nọ...
Ông quên hẳn chuyện đưa đưa nhỏ đi tìm cha nó chăng? Không, ông không quên. Ban đêm ông vẫn nằm thao thức tỉnh đến chuyện đường đi nước bước, phải tìm đến chỗ nào gặp đơn vị nào. Nhưng ban ngày ông chỉ tính chuyện hiện tại. Phải lo cho nó đi học, tìm nhà riêng cho nó, chọn cho nó một nghề sống về sau này... Chắc cha thật nó cũng muốn như vậy
Câu 1.Nhận xét về một phẩm chất nổi bật của nhân vật Tám Khoa trong văn bản.
Câu 2.Ông Tám Khoa đã giấu đứa con điều gì?
Câu3.Anh/Chị rút ra bài học gì cho bản thân sau khi đọc đoạn trích trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`@Umi`
`1.` Nhân vật ông Tám Khoa là người có tấm lòng nhân hậu, có trái tim ấm áp và cao cả. Ông nhận nuôi "đứa nhỏ" chẳng phải con ông, nhưng lại coi nó như đứa con ruột thịt, hết lòng yêu thương và săn sóc. Đứng trước đứa trẻ "chẳng còn chỗ nào đi", phải "lang thang đi tìm cha trong thành phố rộng mênh mông" rồi nhận nhầm ông thành cha. Ông không thể làm ngơ, bỏ mặc đứa trẻ. Mà đã " tạm nhận là cha nó". Qua đó, ta thấy được tình yêu thương vô bờ mà ông dành cho "đứa nhỏ", đứng trước sự khốn khổ của nó, ông đã rung động và có những hành động yêu thương để hoàn thành bổn phận "cha".
`2.` Ông Tám Khoa đã giấu đứa con `:` Ông không phải là cha ruột của nó
`+` "Giờ đứa nhỏ đang ngồi trước mặt ông, dễ thương quả chùng, nôn nóng muốn gặp cha nó nên vội và nhận lầm ông.
`+` "Hãy để nó ở lại đây ít ngày, ông tạm nhận là cha nó.."
`+` "Rồi sau đó ông sẽ chỉ đường cho nó đi tìm cha, hoặc đích thân ông sẽ dẫn nó đi."
`3.` Bài học rút ra từ đoạn trích:
`-` Bất kể ai, dù là ruột thịt hay chẳng phải, dù chỉ là cha mẹ nuôi. Dưới bổn phận người con, ta phải biết trân quý và tôn trọng họ.
`-` Dù chỉ là nuôi, không có quan hệ huyết thống. Nhưng những người cha,người mẹ ấy luôn mong đứa con mình nuôi sẽ trưởng thành và thành công, được đi học, được có một công việc để lo cho cuộc sống về sau
`-` Mỗi chúng ta, là người con, cần nỗ lực học tập tốt, ngoan ngoãn và lễ phép, nghe lời. Dưới sự chỉ bảo của cha,mẹ.Hãy trân quý họ khi còn có thể
`-` Cuộc sống dù có bộn bề, hay tấp lập. Nhưng ở đâu đó vẫn luôn tồn tại những con người có trái tim, tâm hồn và tấm lòng ấm áp, biết yêu thương và biết đồng cảm.
`-` Cần có lòng bao dung, nhân hậu và tâm hồn ấm áp, biết yêu thương mọi người xung quanh
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
C1,Phẩm chất nổi bật của nhân vật Tám Khoa trong vb:
+,hi sinh hạnh phúc cá nhân,gia đình để đem lại hạnh phúc cho mợi người,quê hương,đất nước.
+,biết kìm nén nỗi đau của mình,tự chôn cất vợ con rồi lên đường chiến đấu
+,có tấm lòng bao dung,nhận hậu,thương người bằng việc nhận nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi.
+,hăng hái,tích cực trong lao động.
C2,Ông Tám Khoa đã giấu đứa con về thân phận của đứa trẻ rằng nó không phải con ông mà là đứa trẻ thất lạc trong mưa bom bão đạn.
C3,Bài học rút ra:
+,chúng ta cần phải có tấm lòng bao dung,thương người
+,biết hi sinh hạnh phúc cá nhân để đem lại hạnh phúc cho mọi người
+,cần có trách nhiệm với mọi vấn đề trong cuộc sống
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin
0
57
0
Giúp emm
754
2432
540
Dậy đi chj ơuu
754
2432
540
Đừng ngủ nx
754
2432
540
Seo còn mỗi e onl z
754
2432
540
:<<
754
2432
540
Mấy ng bỏ tui ùi
2008
47442
2381
🤧🤧🤧
754
2432
540
:<<