

Đọc văn bản:
(…)
(1) Người ta nhớ nhà, nhớ cửa, nhớ những nét mặt thương yêu, nhớ những con đường đã đi
về năm trước, nhớ người bạn chiếu chăn dắt tay nhau đi trên những con đường vắng vẻ ngào
ngạt mùi hoa xoan còn thơm ngát hơn cả hoa cau, hoa bưởi. Người ta nhớ heo may giếng
vàng; người ta nhớ cá mè, rau rút; người ta nhớ trăng bạc, chén vàng.
Nhớ quá, bất cứ cái gì của Hà Nội cũng nhớ, bất cứ cái gì của Bắc Việt cũng nhớ, nhớ từ
cánh đồng lúa con gái mơn mởn nhớ đi, nhớ từ tiếng hát của người mẹ ru con buổi trưa hè
mà nhớ lại; nhớ hoa sấu rụng đầu đường Hàng Trống, nhớ quả bàng ở Hải Hậu rụng xuống
bờ sông Đào, nhớ sen Linh Đường thơm ngào ngạt của bầu trời nhớ lên, nhớ nhãn Hưng
Yên, vải Vụ Bản, cá anh vũ Việt Trì, na Láng, bưởi Vạn Phúc, cam Bố Hạ, đào Sa Pa mà nhớ
xuống.
Nhớ không biết bao nhiêu, nhớ bát canh rau sắng chùa Hương, nhớ khóm tiễn xuân la trồng
ở bên giậu trúc; nhớ mưa bụi, vợ chồng nửa đêm thức giấc đi uống một ly rượu ấm ở cao lâu,
nhớ những buổi trưa hè có ve sầu kêu rền rền, nhớ luôn cả những cô gái Thổ cưỡi ngựa thổ
đi trong rừng có những cánh hoa đào rơi lả tả nơi vai áo...
Càng nhớ như vậy thì càng yêu Hà Nội biết bao nhiêu, lại càng say đắm Bắc Việt biết bao
nhiêu!
(2) Hà Nội! Bắc Việt của một ngày xa xưa ơi! Bây giờ liễu ở Hồ Gươm có còn xanh mươn
mướt như hồi ta bước ra đi? Những chồi sơn trúc, thạch hương ở Nghi Tàm có còn chứa
phong quang như cũ? Núi Nùng ra sao? Hồ Tây thế nào? Con đường Bách Thảo thơm nức
mùi lan tây, hàng đêm, ta vẫn cùng đi với người vợ bé nhỏ, bồng con ở trên tay để đến thăm
người bạn sống cô chích ở trong vườn "Bình Bịp" bây giờ ra thế nào? Trên con đường Phú
Thọ, Yên Bái, Lào Cai các đồn điền cam quýt ở hai bên bờ sông Thao vẫn còn tốt tươi như
cũ và các cô gái ngăm ngăm da dâu có còn nắm lấy tay các du khách mà ví von ca hát không
cho về? Ở trước cửa chợ Đồng Xuân, có còn chăng những hàng nước chè tươi; ở chợ Hôm,
những hàng phở gánh bán cho khách ăn đêm; và ở trên khắp nẻo đường, những người đội
thúng, cầm một chiếc đèn dầu ở tay, lặng lẽ đi trong đêm rao "giò, dầy"?
(3) Nhớ không biết chừng nào là nhớ, nhớ sao nhớ quá thế này! Thì ra cái người nhớ Hà Nội,
nhớ Bắc Việt cũng như thể chàng trai nhớ gái; bất cứ thấy ai cũng tưởng ngay đến người
thương của mình và đem ra so sánh thì bao nhiêu người đẹp ở trước mắt đều kém người
thương mình hết. (…)
(Trích Thương nhớ mười hai, Vũ Bằng, Nxb Văn học, Hà Nội, 2001)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Văn bản trên viết về vùng đất nào?
Câu 2. Chỉ ra 01 câu văn chứa yếu tố trữ tình.
Câu 3. Cảm xúc chủ đạo của văn bản trên là gì?
Câu 4. Nêu hiệu quả của câu hỏi tu từ được sử dụng trong đoạn (2) của văn bản.
Câu 5. Khái quát chủ đề của văn bản.
Câu 6. Anh/Chị rút ra được thông điệp gì sau khi đọc văn bản trên?
Câu 7. Nhận xét về cái tôi của tác giả được thể hiện qua văn bản.
Câu 8. Từ nội dung văn bản, anh/chị có suy nghĩ gì về vai trò của quê hương đối với mỗi
con người? (Viết khoảng 5 – 7 dòng)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu 1: Bắc Việt, Hà Nội
Câu 2: Bắc Việt của một ngày xa xưa ơi!
Câu 3: Nỗi nhớ Hà Nội, Bắc Việt
Câu 4: Tăng sức biểu cảm cũng như tính thẩm mĩ cho lời văn. Góp phần thể hiện nỗi nhớ da diết của người nghệ sĩ đối với quê hương - Hà Nội, Bắc Việt.
Câu 5: Tình yêu quê hương
Câu 6: Cần phải yêu quê hương
Câu 7: Cái tôi trữ tình - yêu quê hương da diết. Đồng thời cũng là một cái tôi tài hoa - hoạ nên bức tranh phong cách nơi quê hương vô cùng tươi đẹp.
Câu 8: Quê hương là cái nôi sinh dưỡng mà mỗi còn người có được. Nuôi dưỡng tâm hồn ta bằng sự gắn bó, thân quen và những giá trị văn hoá, tình cảm của con người. Là chốn dừng chân cho ta sự chữa lành. Dạy ta thêm yêu và trân trọng những điều nhỏ bé bình dị xung quanh mình. Và hơn cả là cho ta sức mạnh để bước tiếp, để cố gắng và phát triển quê hương ngày một giàu đẹp hơn!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Đáp án:
Câu 1: Văn bản trên viết về vùng đất Bắc Việt, đặc biệt là Hà Nội. Câu 2: "Nhớ không biết bao nhiêu, nhớ bát canh rau sắng chùa Hương" là câu văn chứa yếu tố trữ tình. Câu 3: Cảm xúc chủ đạo của văn bản trên là tình cảm nhớ thương và yêu quý với vùng đất Bắc Việt, đặc biệt là Hà Nội. Câu 4: Hiệu quả của câu hỏi tu từ được sử dụng trong đoạn (2) của văn bản giúp tạo ra sự hoài niệm, lưu luyến và khơi gợi cảm xúc sâu sắc trong người đọc. Câu 5: Chủ đề của văn bản là tình cảm nhớ thương và kỷ niệm với vùng đất Bắc Việt, đặc biệt là Hà Nội qua các hồi ức và trải nghiệm cuộc sống. Câu 6: Thông điệp mà người đọc có thể rút ra sau khi đọc văn bản trên là giữ gìn và trân trọng những kỷ niệm, tình cảm quê hương và quan trọng của việc gìn giữ di sản văn hóa. Câu 7: Tác giả thông qua văn bản đã thể hiện cái tôi mạnh mẽ, tự hào và lưu luyến quê hương, cho thấy sự kiêu hãnh và yêu thương sâu sắc dành cho Bắc Việt, Hà Nội.
Giải thích các bước giải:
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin