

Tôi vẫn nghĩ, dù đôi khi đi xa tôi có chút nhớ nhung cái thành phố đông nghịt mà mình đã nương náu hơn hai thập kỷ, tôi vẫn không thể thuộc về nó. Cũng như nó mãi mãi không thuộc về tôi. Nhưng mà, chúng ta vẫn phải sống thôi chứ làm gì có nhiều lựa chọn. Thế nên tôi hay đưa con rời đi, dù chỉ có một ngày hay nửa ngày rảnh rỗi. Và còn một điều nữa, lúc quay về, chúng tôi hòa cùng dòng người từ ngoại thành, từ các tỉnh lân cận đổ về thành phố, chuẩn bị cho ngày hôm sau bắt đầu một tuần làm việc mới. Tôi muốn trải qua cái tâm trạng ấy.
Thành phố này rốt cuộc là nơi trú ngụ, dừng chân, ở tạm của bao nhiêu phận người?
Tôi không thích sống ở thành phố dù bao nhiêu tinh hoa hội tụ ở đấy, bao nhiêu trường học và bệnh viện tốt, bao nhiêu cơ hội làm việc kiếm sống, cơ hội để xây dựng những cái gọi là sự nghiệp. Không có chúng thì cuộc đời rất nhiều trong số chúng ta sẽ trở nên khó khăn chật vật hoặc là vô vị. Và bởi vì chúng ta không thể tìm thấy những điều đó ở các tỉnh lẻ, nên cứ phải đổ về thành phố này. Nó đang quá tải bởi chúng ta, và chúng ta thì đang quá tải bởi áp lực của chính mình.
Con gái tôi, một đứa bé sinh ra ở thành phố này. Trong nó có dòng máu của rất nhiều thế hệ sinh tồn bằng nhiều nghề trên một con phố cũ. Ông nội là thợ may, một thợ may có tiếng. Em trai ông cũng là thợ may, mà cái thời đó, để may được một chiếc quần âu ở tiệm của ông thì phải là công tử con nhà giàu. Mỗi lần nhà có đám thì họ hàng đều đến từ những con phố rất cũ, những "phố Hàng", những ngõ nhỏ, những ngôi nhà ống ít ánh sáng, lối đi ướt át, chất chứa vô vàn những hồi ức về cái ngày gì xa xưa lắm, kể hết đêm nọ qua đêm kia chưa hề vơi. Nhưng bên trong con gái tôi còn pha trộn một dòng máu khác. Một dòng máu đến từ vùng cao, với những cơn gió hoang vu bất tận thổi mòn núi đá, với một tâm hồn khoáng đạt và mơ mộng và giản đơn. Tôi thấy tôi ở trong con, tôi cũng thấy hồn cốt Hà Nội ở trong con. Tôi luôn tự hỏi con có thấy hạnh phúc không trong cái thân thể và tinh thần được pha trộn bởi hai vùng không gian quá khác biệt ấy? Đôi khi tôi thấy một em bé Hà Nội, tinh tế và tỉ mỉ, một chút kiêu hãnh thầm kín trong bề ngoài khiêm nhường; đôi khi tôi cũng thấy một em bé miền núi, đầy khát khao và ngập tràn hạnh phúc trước thiên nhiên, cỏ cây, sông hồ, những cung đường cheo leo ngoạn mục. Một em bé mộng mơ và thực tế, một em bé cẩn trọng và liều lĩnh, một em bé nhạy cảm và bản lĩnh. Tôi không mong gì hơn ở các con. Tôi luôn nghĩ rằng các con là món quà mà số phận đã ban cho mình. Một món quà khiến tôi nghẹt thở vì hạnh phúc và biết ơn.
Vậy thì, cuộc đời này dù có khó khăn đến mấy cũng thật là đáng sống.
Chúng tôi đi chậm chậm giữa hai mảnh ruộng, xa xa là một cái hồ trong trẻo. Vốn định đi vào tận hồ để cùng ngồi xuống vạt cỏ, ngắm những bông xuyến chi lao xao trong chiều muộn, nhưng mấy con chó xồ ra vì thấy người lạ nên chúng tôi quay đi. Con ôm trong lòng con chó nhỏ của nó. Thằng bé, bọn tôi vẫn gọi như vậy, giương to đôi mắt tròn xoe màu hạt dẻ, lúc nào cũng đầy ánh buồn bã và rất ướt át, nhìn ra không gian rộng lớn ngoài ô cửa. Tôi hạ cửa kính xuống, "thằng bé" vươn người bám lấy thành cửa xe và thò hẳn cổ ra ngoài.
"Có mùi gì đó thơm quá mẹ ơi!", con tôi thốt lên khe khẽ. Ừ, quả là có mùi thơm quá là thơm. Mùi của những bông hoa quất. Hai bên là những luống trồng cây quất cảnh, bây giờ đang ra hoa. Chẳng biết bây giờ ra hoa thì chúng có kịp đậu quả vào dịp Tết Nguyên đán không. Năm nay Tết còn đến sớm nữa chứ. Tôi dừng xe. Chúng tôi ngồi im lặng, tuyệt đối im lặng. Cái mùi thơm của đồng nội, của những bông hoa quất trắng tinh như mơ ấy, đang phả vào xe. Sự yên tĩnh của cánh đồng lúc mặt trời đã lặn và một ngôi sao le lói ở chân trời, khi những người nông dân đã về nhà hết, thực sự là một món quà quá bất ngờ. Trên mặt đê, xe cộ vẫn chạy qua chạy lại lấp lóa ánh sáng của những cặp đèn pha.
tóm tắt khoảng 10 dòng ạ , cảm ơn nhìu ạ
Bảng tin