

Đóng vai nhân vật kể lại câu chuyện cổ tích cây vú sữa chi tiết ( đóng vai người con có mở bài giới thiệu bản thân và câu chuyện mình kể ,kết bài nêu được bài học và ý nghĩa)
Ko chép mạng
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Từ nhỏ, mình đã từng là đứa trẻ bướng bỉnh, luôn thích tung tăng, nghịch ngợm mà quên mất lời dặn của mẹ. Mẹ, người luôn yêu thương mình bằng cả trái tim, không chỉ dạy bảo mà còn che chở, bảo vệ mình trước bao gian khó của cuộc sống. Những lời mắng của mẹ lúc nào cũng ẩn chứa bao tâm sự lo lắng, nhưng cũng là dấu hiệu của tình yêu thiêng liêng – tình mẹ không bao giờ cạn, dù có lúc chúng ta có thể hiểu lầm. Và rồi, một ngày nọ, trong cơn giận nộ của tuổi trẻ, mình đã vùng vằng bỏ đi, khẽ bước ra khỏi vòng tay ấm áp của mẹ.
Sau khi rời xa mái ấm, mình la cà khắp nơi, say mê theo đuổi những niềm vui phù phiếm, quên đi cái tên “mẹ” đã luôn dõi theo từng bước chân của mình. Trong ngôi nhà nhỏ ấy, mẹ ngồi bên bậc cửa, ánh mắt tràn đầy lo âu và hy vọng, mong chờ một dấu hiệu, một tiếng gọi của con. Thời gian trôi qua, những ngày tháng không có tiếng cười của con, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung và nỗi đau cắt lòng.
Một hôm, giữa cơn đói rét và những trận đánh của bọn trẻ lớn, mình chợt nhớ ra những phút giây ấm áp bên mẹ – khi con đói, mẹ đã luôn sẵn sàng cho con bữa ăn; khi con yếu đuối, mẹ luôn che chở, bênh trọ cho con vượt qua bão giông cuộc đời. Trong khoảnh khắc bế tắc, con cảm nhận được nỗi nhớ mẹ dâng trào, như một tiếng gọi tha thiết từ nơi xa xăm, xua tan mọi mỏi mệt của lữ khách đơn côi. Với trái tim trĩu nặng, mình liền tìm đường trở về nhà. Nhưng khi bước chân về, mọi thứ xung quanh vẫn yên bình như xưa – ngoại trừ điều duy nhất khiến con tim nghẹn ngào: mẹ không còn bên hiên cửa chờ đợi. Đứng giữa khu vườn quen thuộc, con khản tiếng gọi “Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi? Con đói quá!” Tiếng gọi vang vọng trong không gian, nhưng câu trả lời chỉ đến từ cơn lặng thinh của gió và những tán cây xanh mát.
Trong cơn buồn bã mênh mang, con ôm lấy một cây xanh trong vườn, như ôm trọn lấy ký ức về vòng tay ấm áp của mẹ. Lúc ấy, điều kỳ diệu đã xảy ra: cây xanh bắt đầu run rẩy, từ những cành lá mơn mởn trổ ra những đài hoa bé tí, nở trắng như mây trôi. Hoa tàn, quả chín – quả lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh như ánh mắt mẹ dịu hiền. Cành cây nghiêng mình, một quả to nhẹ nhàng rơi xuống trong tay cậu bé. Con tò mò, cắn thử miếng quả đầu tiên – vị chát đắng như lời trách móc vì những lần cậu xấu hổ vì sự bướng bỉnh. Quả thứ hai, dù cậu cố gắng lột vỏ, cắn vào hạt, lại cứng nhắc đến mức khiến lòng thêm bồi hồi. Nhưng quả thứ ba, khi con khẽ bóp, lớp vỏ mềm dần, nứt ra một khe nhỏ và từ đó, một dòng sữa trắng ngọt ngào trào ra, thơm như sữa mẹ. Cậu bé hứng lấy dòng sữa ấy, cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng mà chỉ có tình mẫu tử mới có thể mang lại.
Giữa lúc cậu băn khoăn, cây xanh thì thào:
“Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ.”
Lời nói ấy như vết dao xé lòng, khiến cậu oà lên khóc nức nở. Đằng sau những giọt nước mắt ấy, cậu nhận ra rằng, mẹ – người đã hi sinh hết mình vì con – nay chỉ còn là hình bóng trong ký ức. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như đôi mắt mẹ, luôn chờ đợi. Trong khoảnh khắc ấy, con ôm lấy thân cây, cảm nhận được những vết sần sùi như đôi bàn tay làm lụng của mẹ, như lời ôm ấp dịu dàng vẫn còn vang vọng trong không gian. Sau đó, cậu bé quyết định kể cho mọi người nghe về người mẹ, về nỗi ân hận và lòng biết ơn vô hạn của mình. Câu chuyện ấy đã lan tỏa, và trái cây thơm ngon từ “Cây Vú Sữa” được mọi người trân quý, gieo trồng khắp nơi như một biểu tượng của tình yêu thương, của sự tha thứ và của bài học sống quý giá.
Câu chuyện “Cây Vú Sữa” đã để lại trong lòng mình nhiều suy ngẫm sâu sắc. Dù con có lạc lối, dù có làm mẹ buồn, tình mẹ luôn là nơi trở về, nơi mà con luôn có thể tìm thấy niềm an ủi và sức mạnh. “Ăn trái ba lần mới biết trái ngon” chính là lời nhắc nhở về việc học hỏi từ những thất bại, mà còn là bài học rằng chỉ khi ta trưởng thành, ta mới biết trân trọng những điều tốt đẹp mà cuộc sống đã ban tặng. Những sai lầm của tuổi trẻ có thể mang lại nỗi đau khôn nguôi, nhưng chính sự nhận ra và hối hận đó sẽ dẫn dắt ta trở nên trọn vẹn hơn, biết quý trọng tình thương của những người đã hy sinh vì ta. Qua câu chuyện này, mình học được rằng mỗi bước đi của cuộc đời đều mang theo những bài học quý báu. Hãy luôn nhớ rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, thử thách, tình yêu thương chân thành luôn là ánh sáng dẫn lối, là niềm hy vọng giúp chúng ta vượt qua mọi giông bão.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
#linh24
Xin chào tôi là một cậu bé trong truyện "Sự tích cây vú sữa" và hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi về hậu quả của việc ham chơi. Nào cùng bắt đầu nhé!
Do mồ côi bố từ nhỏ nên mẹ rất cưng chiều tôi. Có lẽ một phần sợ tôi chịu thiệt thòi một phần tôi là đứa con duy nhất của mẹ. Chính vì điều đấy mà tôi ỷ lại mẹ và rất ham chơi khiến mẹ buồn lòng.
Một lần nọ, do tôi ham chơi mà mẹ đã la mắng tôi một trận. Đây là lần đầu tiên mà mẹ mắng tôi thậm tệ như vậy. Tôi vùng vằng bỏ ra ngoài mặc lời ngăn cản của mẹ tôi. Nhưng đây là lần cuối cùng tôi gặp lại mẹ tôi. Tôi đi la cà khắp nơi, không hề biết rằng ở nhà mẹ vẫn hằng ngày trông ngóng tôi một ngày về nhà. Vì quá thương nhớ tôi mà mẹ đã qua đời ngay trước nhà.
Chẳng biết bao lâu rồi, tôi vừa đói vừa rét lại còn bị những đứa lớn bắt nạt, tôi mới chợt nhớ tới mẹ
- "Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bảo vệ mình, về với mẹ thôi."
Tôi vội chạy ngay về nhà. Khi tới nơi cảnh vật vẫn thế nhưng chỉ duy nhất là không có mẹ đâu. Tôi vội gọi mẹ:
- "MẸ ƠI! Mẹ đâu rồi, con đói quá!"
Gọi đến khàn cả cổ mà mẹ không xuất hiện. Tôi kiệt sức ngồi bên cạnh gốc cây. Cây bỗng run rẩy từ trên những tán lá nở ra những bông hoa trắng như mây. Từ hoa rồi kết trái, trái lớn dần ngả một màu xanh óng ánh. Cây nghiêng cảnh, một quả rơi vào lòng tôi.
Tôi cắn một miếng thốt lên:
- "Chát quá!"
Quả thứ 2 rơi xuống, tôi lột vỏ, cắn vải hạt:
- "Cứng quá!"
Quả thứ 3 rơi xuống. Tôi khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẻ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ.
Cây rung rinh lá, thì thào:
- "Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ."
Bây giờ hối hận thì cũng đã muộn, tôi bất chợt rơi nước mắt rồi ào khóc, ôm lấy thân cây khô cứng, xù xì y hệt như bàn tay làm lụng của mẹ vậy. Khi câu chuyện này đi khắp làng xóm ai cũng vừa thương vừa trách tôi. Sau này khi cây được trồng ở khắp nơi, được đặt tên là cây Vú Sữa.
Tôi muốn gửi lời thông điệp cho mọi người rằng .Đối với con hãy yêu thương và đối xử tốt với cha mẹ của mình trước khi muộn màng, cha mẹ la mắng ta nhưng cũng chỉ là vì muốn tốt cho ta. Đối với cha mẹ thì hãy dạy con biết trân trọng những thứ hiện tại, vì những vật khi mất đi thì không thể lấy lại được.
[Chúc bạn học tốt nhé! Cho mik xin 5⭐ và câu trả lời hay nhất nghen:3]
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin