

Bên nhà chủ San có tiếng quát tắt nhạc. Thím Ba hồn hển đến ghé sát tai chú San thì thầm. Hình như chưa hết câu chú đã ngồi phịch xuống ghế ôm đầu. Tiếng ồn ào lắng lại chỉ còn tiếng thu dọn bát đĩa kêu lách cách. Một lát sau, chú San rẽ hàng dâm bụt, bổ sang. Người chú quấn đầy dây to hồng. Bố ngồi bỏ gối quay mặt đi nơi khác. Mẹ ngại ngùng chào đãi bôi. Ông tra thuốc vào nõ điều rít liên tục. Chú San nhận lỗi, xin phép được nói chuyện với di. Di Mây nuốt nước mắt vào trong: Giờ không còn gì để nói nữa. Anh về đi!". Di chống nạng gỗ lộc cộc bỏ ra ngoài ngõ. Chú San đứng phắt dậy đi theo: "Cho anh nói một câu". "Không!" "Anh chỉ xin nói một câu thôi". Dì Mây thở hổn hển, tay vin cành dựa hẫn vào cây bưởi. Anh có lỗi. Anh tệ quá. Mây cứ chửi mắng anh đi. Chú San nắm hai tay đập liên hồi vào thân cây. Lá bưởi xào xạc. Vài con chim giật mình bay vút lên không trung. Di Mây tức tưới: "Hôm nay là ngày gì? Anh nhớ không. Có ngờ đâu ngày ấy tiễn anh đi cũng là ngày li biệt". Họ lặng im, không ai nói gì nữa. Trong mắt hai người không phải màn đêm dưới tán lá bưởi thoang thoảng mùi hương thuần khiết mà là bến sông. Bến sông Châu năm ấy giữa mùa hoa gạo cháy. Từng cánh, từng cánh hoa đỏ tươi rắc đầy lối xuống đò. Phía ga Gềnh xa xa i ùng tiếng bom Mỹ thả. Đạn cao xạ lụp bụp nổ. Từng đám khói tròn đen trắng lần vẫn trên nền trời xanh ngắt. Nhịp cầu bị bom đánh sập trơ ở bến sông. Người con gái chèo đò đưa người con trai đi nước ngoài học. Đò ngang bồng bềnh, bồng bềnh. Bỗng máy bay rẹt qua đầu. Người con gái bỏ chèo ôm chặt, nép đầu vào ngực người yêu. Con đò cứ trôi đi chở hai người lặng im ôm nhau như không hề có chiến tranh, không có cuộc chia ly.(*)Mai ra múc nước, gầu va vào thành giếng. Hai người bừng tỉnh. Giọng chú San bồi hồi: Ở nước ngoài, đêm nào anh cũng nhớ đến em, nhớ bến sông Châu". Tiếng di Mây da diết: Ngày ở Trường Sơn, trang nhật ký nào cũng có tên anh". Hồi ức trở về những ngày xa nhau. Một thời đã qua ở hai khung trời xa cách lại hiện lên. Người con gái ở Trường Sơn đạn nổ bom rơi, người con trai ở xứ bạn đầy hoa tuyết trắng rơi rơi, êm ả, thanh bình... Tình yêu, nỗi nhớ như kéo không gian, thời gian gần lại. Trong lòng họ tình yêu, tình thương lại bùng lên bất chợt, cồn cào, da diết. Chú San đột nhiên vung tay đấm rung cảnh bưởi: Mây! Chúng ta sẽ làm lại". "San! Anh nói gì thế ?". "Anh sẽ từ bỏ tất cả. Chúng ta về sống với nhau". Di Mây lặng đi, người rũ ra, mềm oặt. Di từ từ khuỵu xuống. Chú San sẽ sàng đỡ di ngồi xuống đống củi xếp cạnh gốc cây bưởi. [...] Không!". Tiếng đi Mây phá vỡ khoảng không gian im lặng. Dì bật dậy, chống nạng gỗ cộc cộc đi vào sân. Chú San chạy theo níu áo di Mây. Di đứng lại, thở hồn hển: Thôi! Thôi! Lỡ rồi! Đằng nào cũng chỉ một người đàn bà khổ. Anh về đi". Chú San ngập ngừng định nói điều gì. Di Mây ngăn lại: Anh đừng lo cho tôi". Dì thở dài đánh thượt: Sự thể đã thế, cố mà sống với nhau cho vuông tròn. Cô Thanh đứng bên kia hàng dâm bụt mếu máo nói với sang: Chị ơi! Chúng em ơn chị". (Người ở bến sông Châu, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2001)
Câu1. Chỉ ra ngôi kể và điểm nhìn nghệ thuật của đoạn trích.
Câu 2. Nêu hoàn cảnh của các nhân vật trong đoạn trích. Câu 3. Xác định nội dung chính của đoạn trích.
Câu 4. Chỉ ra và nêu tác dụng của phép điệp từ trong đoạn văn (*)
Câu 5. Nhận xét về thái độ và quyết định của nhân vật di Mây ở cuối đoạn trích.
Câu 6. Hãy viết một đoạn văn ngắn ( 5 - 7 câu) để nêu suy nghĩ về ý nghĩa của lòng nhân hậu trong cuộc sống.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu1. Chỉ ra ngôi kể và điểm nhìn nghệ thuật của đoạn trích.
Câu 2. Nêu hoàn cảnh của các nhân vật trong đoạn trích. Câu 3. Xác định nội dung chính của đoạn trích.
Câu 4. Chỉ ra và nêu tác dụng của phép điệp từ trong đoạn văn (*)
Câu 5. Nhận xét về thái độ và quyết định của nhân vật di Mây ở cuối đoạn trích.
Câu 6. Hãy viết một đoạn văn ngắn ( 5 - 7 câu) để nêu suy nghĩ về ý nghĩa của lòng nhân hậu trong cu
ộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
50
0
Bạn trinh ơi chỗ cậu chữa đề này chưa
0
50
0
Bạn Quỳnh trình ơi bạn chưa đề này chưa vậy