

( Lược trích: Truyện kể về nhân vật Đậm,- một cô gái 29 tuổi, hơi đên, có khuôn mặt lam lũ.
Đậm đã một lần lầm lỡ phải bỏ nhà đi, có một cô con gái nhỏ. Sau này cha mất, cô về ở cùng mẹ.
Vào dịp tết Đậm bán dưa ngoài chợ bên cạnh nhà nào cũng chồng vợ đùm đề nên cô có chút tủi
cực. Đàn ông con trai coi được một chút mới lòng vòng ở ngoài nhưng không bước qua được tiếng
xì xèo của thiên hạ. Chỉ có Quí, một chàng trai trẻ tuổi chạy xe lam thường lui tới giúp cô).
[…] Sau này, Đậm mở lời. Giọng Đậm khao khao. Cô thấy mình giống như cỏ ven đường,
người ta đi qua đạp, đi lại đạp vẫn ngoi lên sống, sống cỗi cằn.
Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc. Một mình chống chọi. Đàn ông con trai coi được một
chút mới lòng vòng ở ngoài đã nghe thiên hạ rần lên: "Thứ gái hư đâm đầu vô làm gì." Ai mà muốn,
chỉ tại còn nhỏ, thấy gió yêu gió, thấy hoa yêu hoa, đam mê bồng bột. Nghĩ mình học chưa tới đâu
nhưng là học những bài học bự nhất, đắt nhất. Đếm đi đếm lại chỉ còn Quí, khi biết được còn mỗi
Quí thì Đậm đã sắp 30. Nhà Quí ở Lung Giữa, Quí gửi xe sân nhà cộ Làm một vài chuyện nhỏ như
chở Đậm đi chợ không lấy tiền, tiếp Đậm cất cái nhà củi... thì cho là có qua có lại đi. Nhưng ánh
mắt Quí ngày càng nồng nàn trói buộc, bắt Đậm phải day dứt giữa nỗi khát khao và tủi hổ. Quí trai
tơ, chưa vợ, lại nhỏ hơn Đậm gần 4 tuổi. Nhưng Quí tốt quá, rất tốt. Má Quí già rồi, than với Đậm
hoài, có một mối trong Nhà Phấn Ngọn, coi được lắm, vậy mà biểu thằng Quí cưới vợ mà nó hổng
nghe, làm như nó còn chờ ai đâu.
Thời gian bị người ta chở kĩu kịt đi. Khiếp, mới đó đã 29 Tết. Bánh mứt, dưa hành, quần mới,
áo mới như nước tràn lên phố. Đây là một thời điểm rộn rịp nhất, phơi phới nhất trong năm. Tết
này không có 30, 29 rồi tới mùng một, như người ta bước hụt, thấy thiếu một ngày. Những khóm
vàng hoa của ông Chín nở sớm từ 24, 25 đã ngả mầu vàng sậm[…]
Đó là lúc chờ sáng, còn rỗi rãi xẻ dưa mời nhau, chứ ngày 29 là một ngày tất bật, nói theo dân
đá banh là thắng với thua. Người mua xúm xa xúm xít. Mới một buổi đã lử lả, Đậm một mình phải
coi trước coi sau. Tưởng dưa hấu đắp đập ngăn sông mà đã vợi đi quá nửa. Nhưng chắc phải đợi
cho tới giao thừa. Người ta chờ tới đó sẽ rẻ nữa. Chạy xong mấy chuyến xe buổi sáng, chiều Quí lại
giúp. Từ bến xe lam lại đằng chợ chừng 100 m. Quí kêu:
- Có ai mua nhiều, Đậm hứa đi, tôi chở tới nhà cho.
Đậm thấy vui, phần thì bớt lo dưa ế, phần thấy nao nao trong lòng. Cái không khí đẹp thế này,
ấm thế này, không vui sao được. Quí hỏi:
- Nhà Đậm có gói bánh tét không?
Đậm hỏi lại:
- Có, mà chỉ.
- Tôi cho, má tôi gói nhiều lắm.
Quí mặc áo đứt mất tiêu cái nút trên, lồ lộ ra mảng ngực ráp nắng. Trong Đậm nhiều khi dậy
lên một cái gì rưng rức khó tả, chỉ mong nép đầu vào đó để quên nhọc nhằn, để quên nỗi cô độc lùi
lũi trong đời[…].
(Trích Giao thừa, Nguyễn Ngọc Tư)
Câu 1. Xác định không gian, thời gian.
Câu 2. Tìm những từ ngữ/cụm từ ngữ miêu tả suy nghĩ, tâm trạng của nhân vật Đậm?
Câu 3. Anh/chị có nhận xét gì về kiểu câu: Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc
1Câu 4. Anh/chị có suy nghĩ gì khi đọc câu văn: Cô thấy mình giống như cỏ ven đường, người ta
đi qua đạp, đi lại đạp vẫn ngoi lên sống, sống cỗi cằn
Câu 5. Tại sao Đậm phải day dứt giữa nỗi khát khao và tủi hổ. Nhà văn đã gửi gắm tư tưởng,
tình cảm gì qua câu văn đó?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bảng tin
14
1009
6
thằng bào ngồi viết câu này thật thì quá nể luôn không dưới 2h