

viết bài văn miêu tả cảnh sinh hoạt của gia đình em trong bữa cơm Sum Vầy cuối tuần
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Ngoài trời lại lạnh buốt, đường sá càng thưa người đi lại. Thời gian đang chuyển dần về đêm. Trong nhà, mẹ mình đang chuẩn bị cơm nước, còn mình thì đang giúp mẹ dọn bữa cơm chiều.
Chỉ mấy phút sau, hai mẹ con mình đã chuẩn bị xong chu tất bữa cơm. Mẹ mình bảo: “Con mời ông bà và bố vào xơi cơm”. Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm thật đầm ấm. Mùi thức ăn thơm phức làm cho ai cũng thấy đói bụng. Những món ăn mà cả nhà thích nhất đã được bày sẵn lên bàn nhờ tài nấu nướng khéo léo của mẹ. Vừa ngồi vào bàn, bố mình vừa nói nửa đùa nửa thật với mẹ mình: “Hôm nay, em nấu thứ gì mà chưa ăn đã ngon rồi! Chắc là thịt nướng, cá chiên, bò xào trứng rán phải không? Không khéo lại thiếu cơm đấy!”. Mẹ nhìn bố tủm tỉm cười nói nhỏ: “Chỉ khéo nịnh vợ!”
Thằng cu Tí ăn muỗng không rành còn bày đặt dùng đũa, cơm dính tùm lum lên má lên cằm. Vừa ăn, nó vừa tíu tít kể chuyện ở nhà trẻ: “Hôm nay, nhiều bạn tè cả ra quần, chỉ có con là không!”. Nó nói làm cả nhà được một trận cười vỡ bụng. Vì quá tức cười nên mình đã bị sặc phải bỏ vội chén cơm chạy ra ngoài. Vừa mới quay trở lại, cu Tí đã trêu: “Ăn từ từ thôi chị Hai! Ở lớp em, bạn nào ăn ngốn, bị nghẹn là cô giáo phạt đấy!”. Nó nói tỉnh queo, làm cho cả ông bà và bố mẹ mình cười ngặt ngẽo, chảy cả nước mắt. Thấy vậy, nó cũng cười theo, rồi thản nhiên nói tiếp: “Con mà làm cô giáo là con phạt cả nhà đấy!
Cô giáo dặn rồi, khi ăn cơm không được cười nói nhiều”. Lần này thi ông mình không nhịn được nữa, ôm bụng cười, sặc cả cơm ra ngoài, ông xoa đầu cu Tí, khen nó giỏi: “Lớn lên, cháu ông đi làm hề chắc kiếm được nhiều tiền đấy cháu ạ!
Buổi cơm cuối tuần thật vui vẻ và đầm ấm. Tiết trời tuy lạnh nhưng mình vẫn cảm thấy ấm lòng, bởi không khí gia đình lúc nào cũng hòa thuận, yên vui, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Gia đình là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, tình cảm, lòng yêu thương. Nơi có những người ta yêu thương, trân quý. Nơi ta trở về sau bão giông của cuộc đời sẽ được đón nhận bằng sự khoan dung và độ lượng… Già đình là khúc nhạc vui của mỗi người… Khi nghĩ về gia đình, em ngóng đợi nhiều điều và có một điều đứa nhóc tỳ như em luôn đợi đó là ngày sum họp gia đình vào chủ nhật cuối cùng của tháng.
Biết là đã trở thành thói quen, thành nếp nhà, đến hẹn lại lên nhưng em không khỏi hồ hởi, mong chờ ngày đó. Đó là hôm mẹ dậy sớm hơn mọi ngày, quét dọn lại cửa nhà cho sạch gọn một lần nữa. Ngày mẹ sẽ đi chợ sớm hơn và về với lỉnh kỉnh các thứ trên tay. Ngày mà ông bà em cũng dậy sớm hơn, mặc quần áo tươm tất hơn, ánh mắt hướng ngóng ra cổng và chờ đợi. Tiếng bác cả vang lên ngoài cổng, khiến ông bà cuống cuồng gọi Linh ơi, bác cả về rồi mau lên. Làm em cũng cuống theo. Sau bác là bác gái, hai anh chị, tay xách nách mang các loại túi xách với các loại đồ khác nhau, trái cây, bánh kẹo, bim bim… Tiếp đến, tiếng còi xe inh ỏi từ đầu ngõ, đó là đội hành quân nhà bác Phương với 3 chiếc xe máy tập kết về nhà. Nhà cô út lúc nào cũng về muộn nhất, nhưng cô luôn chào đón mọi người bằng nụ cười tươi như hoa, hai em lễ phép, ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đúng chuẩn gái thành phố.
Ngôi nhà bỗng trở nên nhộn nhịp, tấp nập hơn. Ông bà nội cứ luống cuống đi ra, đi vào như thể vô cùng bận rộn, rồi nói nói cười cười ẩn chứa niềm vui, tự hào. Khung cảnh đầu tiên của ngày sum họp là cả nhà ngồi chơi, nói chuyện xa gần, hỏi han chuyện học hành của các cháu. Sau đó là mẹ, bác, cô cùng nhau xuống bếp, người cắm cơm, người nhặt rau, người bắc bếp. Vừa làm vừa trò chuyện linh tinh. Nhưng chủ đề chính đó là váy, du lịch và mĩ phẩm. Một đề tài mà lúc nào cũng sôi nổi được nhắc đến nhiều nhất như loại nước hoa này dễ chịu, mẫu váy kia vừa ra, em vừa mua đượcc đôi giày, dép… ưng ý. Ôi ! Sao lại hợp nhau đến vậy! Còn lũ nhóc tỳ chúng em thì khu vườn rộng là nơi lý tưởng nhất.
Nơi em được thể hiện một thôn quê chính hiệu. Trèo cây thoăn thoắt, hái trái ngon nhất dành tặng anh, chị em…kể đủ các loài cây trong vườn trước sự ngỡ ngàng, thán phục của mọi người. Rồi chơi bắn bi, thi ai bắt được chuồn chuồn, những cánh tay nhỏ nhắn, mềm mại của anh chị, em thua đôi tay cục mịch nhưng phản xạ nhanh, chuẩn xác của em nhiều lắm… Chúng em chỉ vào nhà khi mâm cơm đã được bày sẵn và tiếng mẹ gọi: “Linh, mấy anh chị em vào rửa tay ăn cơm…”
Lúc ấm cúng và gần gũi nhất là lúc gia đình quây quần bên mâm cơm. Mọi người cùng ăn cùng trò chuyện vui vẻ. Ông bà hồi ức, kể về mâm cơm ngày cha mẹ em còn bé. Các bác, cô bổ sung thành một huyền thoại mà lũ nhóc chúng em chắc chắn không bao giờ được thưởng thức. Bác cả khi có chút men, nói nhiều hơn bình thường, dặn lũ nhóc chúng em nhiều hơn. Nào việc học hành, nào rèn luyện đạo đức, nào gốc rễ, nguồn cội. Nếp nhà, truyền thống gia đình các cháu phải nhớ, gìn giữ và phát huy trong thời đại của mình. Không được để mất. Chúng em chỉ hiểu một phần những gì bác nói nhưng luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Sau bữa cơm chiều, các bác, anh chị, cô và em rời ngôi nhà chung để về tổ ấm riêng của mình trả lại ngôi nhà có phần trống trải, quạnh hiu với chút buồn, chút lưu luyến cho người ở lại. Nhưng giờ phút sum họp ấy vô cùng ý nghĩa. Đó cà cơ hội để mọi người gần nhau hơn, cảm nhận tình thân, thấu hiểu, đồng cảm sẻ chia với nhau nhiều hơn. Em và anh chị em tuy xa nhau về khoảng cách, mỗi tháng mới sum họp một lần nhưng vô cùng gần gũi và thân thiết. Đó là phút giây đáng được trân trọng, gìn giữ, nâng niu. Mai này dù lớn khôn, dù có phải xa gia đinh thì ngày sum họp ấy luôn lưu giữ trong trái tim em, là một dòng kí ức không thể nào quên.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin