nhận xét về cách dùng từ ngữ, hình ảnh biểu tượng gắn với các nhân vật anh và tôi ở 6 dòng thơ đầu trong bài thơ đồng chí
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Các hình ảnh gắn với các anh :
-Quê hương : nước mặn đồng chua , đất cày lên sỏi đá
-Mối quan hệ ban đầu : xa lạ , chẳng hẹn quen nhau
-Biểu tượng : súng bên súng
=> NX : Đều là những hình ảnh thân thuộc , gần gũi , gắn liền với hình ảnh người lính nông dân . Cách dùng từ không văn hoa mà lắng đọng bao xúc cảm
#lian
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
câu trả lời của nhận xét về cách dùng từ ngữ hình ảnh biểu tượng gắn với các nhân vật anh và tôi ở 6 dòng thơ dầu trong bài thơ đồng chí
Có những góc nhìn về hình ảnh lính ở các tình huống và khía cạnh khác nhau. Trong cuộc chiến chống đế quốc Mĩ gay cấn như Bài thơ về đội xe không kính, hoặc khi hòa bình trở lại trên khắp đất nước Việt Nam như Ánh trăng. Mỗi giai đoạn, những người lính thật sự liên kết với nhau bởi tình cảm thiêng liêng và cao quý. Có thể khẳng định rằng tình cảm đó có những nét tương đồng, nhưng từ một góc nhìn nào đó, lại có sự khác biệt. Chính Hữu đã tạo ra sự khác biệt về tình cảm đồng chí đồng đội của lính chiến trong thời kỳ chiến tranh chống Pháp qua bài thơ Đồng chí.
Bài thơ Đồng chí được viết trong thời kỳ chiến tranh chống Pháp, cuộc chiến của quân dân Việt Nam. Do đó, tác phẩm dường như kết hợp vẻ đẹp của quê hương, của nông thôn Việt Nam. Tuy nhiên, điều đặc sắc và tinh tế nhất là: ở Đồng chí, chúng ta thấy sự chia sẻ trong lúc ốm đau, nhớ nhà và khi gặp khó khăn. Trong Đồng chí, có một tình cảm gắn kết giữa những lính, một tình cảm mà có lẽ khó để tìm thấy trong một tác phẩm khác. Nhưng điều đó chỉ xuất hiện ở một tình huống khác nhau, trong một bối cảnh khác nhau, tình đồng chí đồng đội được cảm nhận theo cách khác nhau.
Với thể thơ tự do, thể hiện cảm xúc sâu sắc, Đồng chí thực sự làm nổi bật cơ sở thiêng liêng để tạo nên tình đồng chí. Nó bắt nguồn từ những điều giản đơn mà lính chiến nhận thức về đồng đội:
Quê hương anh mặn nước, đồng chua
Làng tôi nghèo, đất cày sỏi đá đầy.
Những người lính đều quê từ những vùng quê đồng chiêm nước trũng. Nếu nơi anh ta đi qua là đồng chua nước mặn, là miền trung du nghèo đói; thì nơi tôi xuất thân là mảnh đất cằn cỗi, chỉ toàn sỏi đá. Những người lính nhận ra ở đồng đội của mình cùng chung một số phận. Họ đều là những nông dân chân lấm tay bùn, mang theo súng để bảo vệ quê hương. Vì lẽ đó, tình cảm cao quý giữa những người lính còn phát nguồn từ một lý tưởng chung:
Súng kề súng, đầu sát kề đầu
Đêm lạnh, chung chăn, thành đôi tri kỉ.
Bài văn Nhận định cá nhân về tình đồng chí đồng đội trong bài thơ Đồng chí
Dễ dàng nhận thấy hình ảnh súng kề súng không chỉ là biểu tượng của sự đồng lòng trong công việc và nhiệm vụ. Sâu sắc hơn, những người lính hiểu rõ nhiệm vụ đó và chung lòng bảo vệ Tổ quốc. Hai chữ tri kỉ trở nên thiêng liêng khi hai con người xa lạ, từ những nơi khác nhau, chia sẻ chiếc chăn trong những đêm giá rét. Họ không chỉ là đồng đội, mà là tri âm, tri kỉ của nhau. Đó chính là tình đồng chí tồn tại trong trái tim người lính, làm nổi bật cái tên thiêng liêng và hiện thực: tình đồng chí.
Nếu những điểm chung là cơ sở của tình đồng chí, thì Chính Hữu đã mô tả rõ những biểu hiện của tình đồng chí một cách sắc nét.
Tình đồng chí được thể hiện và miêu tả ngay trong cuộc sống hàng ngày, dường như đơn giản nhưng đầy những thiếu sót và khó khăn, gian khổ. Những người lính mang theo một nỗi nhớ khi ra đi:
Ruộng nương anh trao bạn thân gặt lúa
Gian nhà không để gió lung lay
Những người lính thật sự chia sẻ một sự thiếu hụt lớn về tinh thần. Sự thiếu thốn tinh thần khó có thể bù đắp. Tuy nhiên, họ biết rằng những người bạn tri âm, tri kỉ có thể giúp giảm bớt nỗi buồn. Họ chia sẻ những nỗi nhớ, tâm trạng và suy nghĩ về quê hương. Quê hương, ruộng nương và gian nhà trở nên trống vắng khi họ ra đi. Chính Hữu tinh tế khi thể hiện nỗi nhớ quê hương qua hình ảnh giếng nước gốc đa. Đó là biểu tượng của quê hương nông thôn Việt Nam. Tình đồng chí được thể hiện không chỉ qua nỗi nhớ, mà còn là sự chia sẻ khó khăn, thiếu thốn về vật chất trong cuộc sống của người lính cách mạng. Đó là cái giá rét của mùa đông, rừng hoang và đầy sương muối, là từng cơn sốt rét mồ hôi ướt đẫm trán. Trong những điều kiện khắc nghiệt ấy, những người lính luôn đồng lòng để chia sẻ những khó khăn:
Áo anh vẫn rách vai
Quần tôi đôi lần vá đường may
Miệng cười giữ ấm
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Dù áo rách, dù buốt lạnh, hình ảnh thương nhau tay nắm lấy bàn tay là minh chứng cho tình đồng chí, tình tri âm, tri kỉ sâu sắc. Tình đồng chí không chỉ là tình thương, mà còn là sự cảm thông của những người lính trước khó khăn, gian khổ.
Ba dòng cuối bài thơ thực sự vẽ nên một tình đồng chí chiến đấu khắc nghiệt. Những người lính, từ khi làm quen, gắn bó với nhau, sống và chiến đấu với chung mục tiêu cách mạng. Đêm nay, rừng hoang sương muối gợi lên không khí hiểm trở khi họ chiến đấu. Dù là ban đêm, nhưng gian khó và khắc nghiệt hơn, đêm trong rừng im lặng với không khí đầy sương muối. Chính Hữu tài tình khi mô tả thời gian và không gian qua những từ ngữ tinh tế:
Đứng cùng nhau đợi giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Trong khó khăn, giữa giá rét, anh bộ đội Cụ Hồ hiên ngang đứng cạnh nhau, sẵn sàng chiến đấu. Hình ảnh này đặc biệt vì nó mang đầy tượng trưng sâu sắc. Trăng nghiêng tạo bóng trên đầu súng, tượng trưng cho những người lính cách mạng. Ánh sáng trăng tỏa sáng trong đêm giá lạnh, là biểu tượng cho lí tưởng cách mạng. Bác Hồ và Đảng chiếu sáng cho tinh thần chiến đấu. Trong cái lãng mạn của thơ, trăng còn là biểu tượng của hòa bình. Những người lính sát cánh bên nhau, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ tự do đất nước. Ba câu cuối với hình ảnh đầu súng trăng treo thực sự tả lên sự đoàn kết trong khó khăn của anh bộ đội Cụ Hồ.
Bằng những hình ảnh đặc sắc, bài thơ Đồng chí chân thực thể hiện tình cảm đồng chí, đồng đội của người lính cách mạng trong kháng chiến chống Pháp. Tình đồng chí hiện hữu với sự gắn bó, trân trọng giữa những người lính trong cuộc sống và chiến đấu nguy khốn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
_Đồng chí - Chính Hữu_
Trong 6 dòng thơ đầu của bài “Đồng chí” của Chính Hữu, cách dùng từ ngữ và hình ảnh biểu tượng gắn liền với nhân vật “anh” và “tôi” thể hiện một sự đối lập đầy ẩn ý về xuất thân và hoàn cảnh, nhưng đồng thời mở ra khả năng gắn kết qua chung số phận. Cụ thể, hình ảnh “Quê hương anh nước mặn, đồng chua” gợi lên một miền đất khắc nghiệt, cằn cỗi, như biểu tượng cho con người xuất thân từ vùng đất đắng cay, nơi mà những khó khăn, gian truân được hun đúc qua thời gian. Ngược lại, “Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá” lại khắc họa hình ảnh làng quê nghèo khó, nơi vật chất thiếu thốn nhưng lại tràn đầy nghị lực sống. Dù có xuất thân khác biệt, hai nhân vật “anh” và “tôi” ban đầu được miêu tả là đôi người xa lạ, “tự phương trời chẳng hẹn quen nhau”. Sự xa lạ này dần tan biến khi họ được gắn kết bởi một số phận chung qua những thử thách cam go. Hình ảnh “Súng bên súng, đầu sát bên đầu” không chỉ mang tính hiện thực của chiến trường mà còn trở thành biểu tượng mạnh mẽ cho tinh thần đồng chí, cho mối liên kết khăng khít được tạo ra qua những giây phút gian nan, đêm rét chung chăn. Qua đó, Chính Hữu đã sử dụng ngôn từ giản dị, mộc mạc nhưng chứa đựng sức mạnh của tình yêu nước và tinh thần đoàn kết, khắc họa quá trình biến đổi từ sự xa lạ ban đầu thành mối quan hệ tri kỷ, gắn bó trong chiến đấu.
Bảng tin