

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
- "Vườn hoa": tượng trưng cho vẻ đẹp tươi tắn, tràn đầy sức sống, hương sắc
- "Bãi hoang": tượng trưng cho sự lụi tàn, héo úa
- Từ "vườn hoa" trở thành "bãi hoang", câu thơ gợi ra quy luật nghiệt ngã: không gì là tồn tại mãi mãi, vạn vật rồi sẽ phải trải qua giai đoạn hưng phế. Cái đẹp rồi sẽ bị tàn phai, vùi dập, hủy hoại đến mức trơ trọi, héo úa.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`***` Vườn hoa
`*` Là hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên, là sức sống căng tràn của cây cối. Ở đây, vườn hoa được ví như người phụ nữ thời xã hội phong kiến (cụ thể: Tiểu Thanh) vừa đẹp đẽ, đẫy đà chuẩn cái đẹp thời xưa. Hình ảnh "vườn hoa" là biểu tượng tượng trưng cho thanh xuân êm đềm của nàng Tiểu Thanh.
`***` Bãi hoang
`*` Là sự lụy tàn của hoa cỏ, từ một "vườn hoa" đẹp đẽ thế nhưng bây giờ đã trở nên heo hút, hẩm hiu. Cũng là số phận của người phụ nữ xã hội phong kiến nói chung và nàng Tiêu Thanh nói riêng. Một số phận hẩm hiu, bảy nổi ba chìm. Một số phận phải chịu cảnh tam tòng, không được quyết định bản thân. Nhẽ ra một người phụ nữ đẹp, thông minh như thế phải được yêu thương, làm chủ mình. Nhưng phận đời đưa đẩy làm nàng phải trở thành vợ lẽ. Tóm lại, "bãi hoang" là biểu tượng cho số phận hẩm hiu của nàng Tiểu Thanh.
`=>` Từ "vườn hoa" trở thành "bãi hoang gợi quy luật: Sự tự do, số phận của người phụ nữ phụ thuộc vào tam tòng tứ đức, không được làm chủ bản thân.
Gt: Nàng sau khi yên bề gia thất đã phải phụ thuộc chồng, chịu cảnh vợ lẽ, không được làm chủ bản thân. Tuổi thanh xuân của nàng đã hóa "bãi hoang" từ khi ấy - ngày phải phụ thuộc chồng. Không còn được là chính mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin