

Trong cuộc sống em đã từng gặp gỡ ,gắn bó và yêu thương nhiều người. Có những người còn bên cạnh em nhưng cũng có những người đã lâu em chưa được dịp gặp lại. Em hãy viết bài văn biểu cảm về một người đã để lại cho em ấn tượng sâu sắc.
(Giúp mik vs ạ )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những người thân yêu để lại dấu ấn sâu đậm, như một ngọn đèn sáng soi rọi những bước đi đầu tiên. Với em, người đó chính là ông nội người không chỉ gắn bó với tuổi thơ em mà còn để lại trong lòng em những bài học quý giá về tình yêu thương, sự bao dung và nghị lực sống. Ông như một bóng cây cổ thụ, lặng lẽ che chở và truyền cảm hứng, để rồi mỗi lần nghĩ đến ông, em lại cảm thấy ấm áp và biết ơn vô bờ.
Ông nội của em đã ngoài tám mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, ánh mắt sâu thẳm đầy trải nghiệm của một đời người từng đi qua bao sóng gió. Mái tóc ông bạc trắng, mỗi sợi tóc như một minh chứng cho những tháng năm lao động vất vả, yêu thương và hi sinh vì gia đình. Ông không phải là một người nói nhiều, nhưng mỗi lời ông nói ra đều nhẹ nhàng, sâu sắc, để lại trong em những bài học quý giá.
Những ngày thơ bé, em luôn quấn quýt bên ông. Ông là người đã dắt tay em trong những bước đi đầu đời, kiên nhẫn chỉ cho em từng con chữ, từng phép tính đơn giản. Ông thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, những mẩu chuyện nhỏ về cuộc sống thời chiến tranh mà ông từng trải qua. Ông kể với giọng điệu trầm ấm, chậm rãi, và mỗi câu chuyện của ông không chỉ là những ký ức, mà còn là những bài học về lòng yêu nước, sự kiên trì, và lòng nhân hậu. Những buổi chiều quê, ông nội thường dắt em ra cánh đồng phía sau nhà. Ông chỉ cho em cách nhận biết từng loại cây lúa, từng con cá bơi trong dòng mương. Có lần, ông dạy em cách làm một chiếc diều bằng tre và giấy, rồi cùng em thả diều trên cánh đồng mênh mông. Chiếc diều bay cao giữa trời xanh, mang theo cả tiếng cười hồn nhiên của em và ánh mắt đầy niềm vui của ông. Những khoảnh khắc ấy, đến giờ em vẫn nhớ như in, là những ngày tháng đẹp đẽ và yên bình nhất trong cuộc đời em.
Ông nội không chỉ là người yêu thương em mà còn là một người giàu lòng nhân hậu. Ở làng quê, ông luôn sẵn lòng giúp đỡ hàng xóm mỗi khi họ gặp khó khăn. Những khi trời mưa bão, ông không quản ngại tuổi già, đi từng nhà để giúp gia cố mái che, chằng lại hàng rào. Ông thường nói với em: “Giúp người cũng là giúp mình, cháu ạ. Cuộc đời đáng quý nhất là khi mình sống biết nghĩ đến người khác.” Những lời dạy ấy, giản dị nhưng sâu sắc, đã ăn sâu vào tâm trí em, trở thành kim chỉ nam để em sống một cuộc đời ý nghĩa hơn. Ông nội còn là người kiên định và nghị lực. Dù đã trải qua nhiều gian khổ trong thời chiến tranh và những năm tháng khó khăn, ông chưa bao giờ than thở hay oán trách. Ông luôn giữ vững niềm tin, luôn lạc quan và cố gắng để gia đình có cuộc sống tốt hơn. Chính sự mạnh mẽ và lạc quan của ông đã dạy em bài học lớn lao về sự kiên nhẫn và ý chí vượt qua khó khăn.
Dù giờ đây em đã lớn, bước chân dần rời xa những ngày tháng ngây ngô của tuổi thơ và bận rộn với những lo toan trong cuộc sống, em không còn được thường xuyên ở bên ông như trước. Nhưng mỗi khi hình ảnh của ông hiện lên trong tâm trí, em lại cảm thấy trong lòng mình trào dâng một niềm yêu thương sâu sắc và lòng biết ơn vô hạn. Ông là một phần ký ức đẹp đẽ nhất, là nơi em tìm thấy sự an ủi và sức mạnh mỗi khi mệt mỏi hay khó khăn. Những kỷ niệm về ông, từ ánh mắt hiền hậu, nụ cười ấm áp, đến từng lời nói, từng cử chỉ yêu thương đều khắc sâu vào tâm trí em, như một dòng chảy âm thầm nuôi dưỡng tâm hồn. Đó là những ký ức không bao giờ phai nhòa, mà càng theo năm tháng lại càng trở nên rõ nét và thiêng liêng, như một phần máu thịt không thể tách rời trong trái tim em.
Mỗi lần nhìn lên bầu trời xanh thẳm hay ngắm những ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua cánh đồng, em lại cảm nhận như đâu đó có bóng dáng ông vẫn âm thầm dõi theo, che chở và yêu thương em như ngày nào. Cuộc sống có thể thay đổi, thời gian có thể trôi đi, nhưng tình cảm và những bài học mà ông đã trao cho em sẽ mãi mãi ở lại, như một ngọn lửa âm ỉ cháy, sưởi ấm và soi sáng từng bước đường em đi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong cuộc sống của em, có rất nhiều người đã đi qua, để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim nhỏ bé của em. Trong số đó, có một người đã đặc biệt, người mà em không gặp từ lâu nhưng ấn tượng về họ vẫn mãi mãi tồn tại.
Người đó không phải là người thân trong gia đình, cũng không phải là bạn bè hàng ngày, mà là một người giáo viên tận tâm, yêu nghề và đầy tình cảm - người giáo viên tên Lương Thị Tuyết Mai. Cô Mai đã là giáo viên chủ nhiệm của em khi em còn học ở lớp năm. Cô không chỉ là người dạy bài, mà còn là người bạn, người đồng hành trên con đường học tập.
Mỗi khi nhắc đến Cô Mai, hình ảnh của một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy năng lượng hiện lên trong tâm trí em. Cô Mai không chỉ có vẻ ngoại hình thu hút mà còn là người có tâm hồn lương thiện và tình cảm. Cô luôn tận tâm với nghề giáo, mang đến cho học sinh không chỉ kiến thức mà còn là sự quan tâm, động viên và sự hiểu biết về cuộc sống.
Những buổi phụ đạo của Cô Mai không chỉ là nơi giải đáp những khúc mắc học thuật mà còn là không gian chia sẻ, tận tụy giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn. Em nhớ rõ những lần Cô Mai đến thăm học sinh nghèo, mang theo những phần quà nhỏ nhưng ý nghĩa. Đó không chỉ là sự quan tâm từ giáo viên mà còn là tình cảm nhân văn, là lòng nhân ái đằng sau bức tường lớp học.
Cô Mai không chỉ dành tình cảm đặc biệt cho những học sinh giỏi mà còn dành những lời quan tâm, động viên đặc biệt cho những học sinh gặp khó khăn. Em nhớ về một lần bạn Tú Anh bị ốm, và Cô Mai đã đến thăm, nhờ em giúp bạn chép bài. Hành động đó không chỉ là nhiệt huyết nghề nghiệp mà còn là sự hiểu biết và chia sẻ trong cộng đồng học đường.
Đến nay, sau nhiều năm xa cách, em vẫn giữ trong trái tim mình những ấn tượng về Cô Mai. Dù không còn ở bên em hàng ngày, nhưng hình ảnh và tâm hồn của cô vẫn là nguồn động viên lớn cho em. Em mong rằng, nơi cô đang làm việc, cô vẫn tiếp tục truyền đạt tình yêu thương và sự tận tâm đặc biệt đối với học sinh. Một ngày nào đó, em sẽ quay trở lại và được gặp lại Cô Mai, để dành cho cô những lời tri ân và lòng biết ơn sâu sắc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin