0
0
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
1667
803
Dân gian luôn có câu: “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” . Đó là lứa tuổi hồn nhiên, vui vẻ nhưng cũng tinh nghịch nhất. Lứa tuổi để lại nhiều kỉ niệm đẹp trong đời. Tôi cũng vậy, có muôn vàn kỉ niệm sau 5 năm đến trường. Kỉ niệm nào cũng đẹp, cũng đang trân trọng. Nhưng có một kỷ niệm đẹp, sâu sắc nhất đó là tình yêu cô dành cho tôi trong lần bị gãy tay.
Đó là năm tôi học lớp 3, trong lúc vui chơi, nô đùa, chạy nhẩy cùng các bạn ở sân trường, Nam đã vô tình chạy xô vào người tôi. Một cái ngã bất ngờ như trời giáng. Theo phản xạ, dùng tay chống đỡ, ấn mạnh xuống mặt sân. Dù người không bị trầy xước nhưng cổ tay phải bắt đầu đau buốt và tấy dần lên. Tôi cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ là bị đau phần mềm nên vẫn không nói với cô, vẫn tiếp tục buổi học. Về nhà, thỉnh thoảng nhói một cái buốt thấu tim, tôi mới đem câu chuyện buổi chiều kể với mẹ và kêu tay đau buốt. Mẹ liền đưa đi bệnh viện khám và phát hiện bị gãy một xương kèm, phải bó bột, treo tay một tháng. May mà mấy ngón tay vẫn cử động được, vẫn có thể cầm bút dù hơi ngượng ngùng và khó viết chứ không sắp thi học kì rồi, tôi bị ở lại lớp mất. Mẹ an ủi, không sao, mẹ xin cô cho nghỉ mấy hôm rồi đến trường chuẩn bị cho kì thi, tôi mới bớt lo lắng.
Cô giáo chủ nhiệm sau khi biết chuyện đã gọi điện xin lỗi vì không biết cháu bị vậy mà đưa cháu đi viện sớm hơn. Những ngày nghỉ học ở nhà, cô thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe và an ủi, động viên, tôi cảm thấy ấm lòng và vững tin hơn. Sau khi nghỉ học một tuần, được đi học lại vì chỉ còn vài ngày nữa là thi hết học kì. Cô giáo rất lo ngại vì cánh tay phải bị bó bột rất khó viết, Mấy ngón tay ngọ nguậy như mấy con sâu đo khiến cô giáo cười thích thú và nói:
- Em vào lớp đi, tạm thời em viết được đâu thì viết, nội dung còn lại cô nhờ bạn Bích viết giúp. Tôi gượng gạo nắn nót từng nét chữ. Nó khó viết hơn tôi nghĩ và tôi phải nhờ sự trợ giúp của Bích mới hoàn thành các buổi học sau đó. Vào ngày thi môn đọc- viết, cô giáo đọc một đoạn văn để chúng tôi viết vào giấy thi. Cô đọc chậm hơn thường ngày rất là nhiề. Dù khó khăn nhưng tôi vẫn theo được kịp. Tuy nhiên, xung quanh bắt đầu có tiếng nhốn nháo, em xong rồi. Em xong rồi cô ơi! Cô đọc nhanh hơn đi ạ....Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc, bạn nào viết xong rồi thì đọc lại bài xem mình viết có sai không? Nếu không sai thì cũng giữ trật tự, đợi bạn Huy một chút nhé. Cả lớp hình như đã hiểu ra và giữ trật trở lại. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi khi nhìn thấy tôi viết xong và ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười, thật tươi đôi mắt tinh anh như ngầm bảo: “Cô biết rồi. Cố lên!” Rồi nhẹ nhàng đọc tiếp. Cứ thế phần đọc- viết đã kết thúc tốt đẹp. Tôi thầm cảm ơn cô cùng các bạn. Nhất là cô, cô đã dành sự ưu ái đặc biệt, giúp tôi vượt qua kì thi một cách tốt nhất. Kết thúc buổi thi cô còn nói lời cảm ơn tới các bạn trong lớp đã kiên nhẫn chờ bạn cùng cô. Cả lớp đều đồng thanh: “ Không sao cô ạ.” mà trong lòng tôi hân hoan, gợi lên một niềm vui, niềm hạnh phúc vô ngần. Ngày trả kết quả bài thi, tôi bất ngờ khi nhận được điểm 10 tròn trĩnh cho môn đọc- viết, trong đó có lời nhận xét của cô: “Con giỏi lắm!”. Mặc dù đó chỉ là những nét chữ chưa được đều, tròn trịa như chữ bình thường. Tôi biết đây là điểm số có cả sự động viện, khích lệ mà cô dành cho mình.
Mỗi khi nhớ lại kỉ niệm ấy, lòng tôi lại bồi hồi không thôi. Dù cánh tay có đau nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, hân hoan niềm hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc lan tỏa từ cô. Qua kỉ niệm này, tôi muốn nhắn nhủ mọi người hãy biết yêu thương những người xung quanh mình, đặc biệt là sẻ chia, cảm thông khi người ấy đang gặp khó khăn trong cuộc sống để tình yêu thương luôn được lan tỏa. Từ đó, người ấy sẽ luôn vững tin rằng trên đời vẫn còn xuất hiện những điều tốt đẹp và cố gắng vượt qua những khó khăn mà bản thân gặp phải.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
575
395
Gia đình-một điểm tựa tinh thần vững chắc đối với mỗi con người chúng ta.Bởi đó là nơi có người thân yêu thương và bảo vệ chúng ta.Và mỗi trải nghiệm cùng với gia đình luôn để lại những ấn tượng sâu sắc.
Kì nghỉ hè lớp 5,tôi đã có dịp được về quê ngoại chơi sau nhiều năm xa cách.Khi còn nhỏ,tôi cũng từng được bố mẹ đưa về quê.Nhưng bây giờ tôi không còn nhớ được kỉ niệm nào.Lần này về thăm quê,tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị tại quê hương của mình-một làng quê thanh bình.
Tôi còn nhớ buổi sáng chủ nhật hôm đó,đúng 6 giờ,xe bắt đầu xuất phát.Khoảng đến gần trưa mới đến nơi.Từ xa,tôi đã thấy ông bà ngoại ra đón ngoài cổng.Tôi háo hức chạy đến chào ông bà.Buổi trưa,cả gia đình quây quần bên mâm cơm.Những món ăn đặc sản của quê hương mà tôi chưa từng được thưởng thức.Món nào cũng ngon miệng,hấp dẫn.Chiều đến,các bác trong họ đến chơi,hỏi thăm bố mẹ tôi.Còn tôi thì theo các anh chị họ ra đồng chơi.Tôi đã được các anh chị dạy cho cách thả diều,câu cá,đào dế mèn.Toàn là những việc tôi chưa từng được làm thử.Đến hôm nay,tôi đã có dịp làm hết những công việc đó.Chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.Còn tôi đã có được những trải nghiệm đáng nhớ trong đời.Khi về lại nhà của tôi,chắc chắn tôi sẽ kể cho hàng xóm của mình nghe.
Tối hôm đó,tôi ngồi ngoài sân nghe bà kể chuyện.Những câu chuyện cổ tích tôi đã được đọc trong những cuốn sách của chị tôi đã tặng cho.Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị,mới lạ.Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành,chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua.Giọng kể của bà nhẹ nhàng,miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu.Giây phút đó,tôi cảm thấy yêu bà ngoại của mình biết bao nhiêu...
Chuyến về thăm quê vào dịp hè đã đem đến cho tôi thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ bên những người thân yêu.Tôi cũng thêm tự hào về quê hương của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin