

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Dàn ý
1. Mở bài: Giới thiệu tác phẩm văn học và nhân vật; nêu khái quát ấn tượng về nhân vật.
Văn học từ cổ chí kim luôn tồn tại một mạch nguồn xuyên suốt, đó là tình cảm thiêng liêng giữa cha mẹ và con cái. Đã có biết bao áng thơ văn ca ngợi tình cảm thiêng liêng đó. “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần cũng là một bài ca đẹp về tình phụ tử thiêng liêng, để lại bao niềm sâu lắng trong lòng bạn đọc. Đến với những trang văn của nhà văn trẻ Nguyễn Ngọc Thuần, người đọc đặc biệt ấn tượng với hình tượng người bố - một người rất mực yêu thương con với tâm hồn phong phú và trái tim nhân hậu.
2. Thân bài: Phân tích đặc điểm của nhân vật:
Lần lượt trình bày hệ thống luận điểm, luận cứ và dẫn chứng theo một trình tự nhất định để làm sáng tỏ vấn đề đã nêu ở mở bài:
(1) Chỉ ra các đặc điểm của nhân vật người bố dựa trên các bằng chứng trong tác phẩm:
- Nhân vật người bố hiện lên chủ yếu qua lời kể của người con – nhân vật “tôi”, người kể chuyện ở ngôi thứ nhất.
Tác dụng:
+ Miêu tả tính cách của nhân vật người bố qua cảm nhận của nhân vật khác (người con).
+ Vừa thể hiện được tình cảm của nhân vật “tôi” với bố.
* Hành động, cử chỉ, thái độ, ngôn ngữ:
- Hàng ngày người bố thường dẫn con ra vườn hoa, làm đồ dùng cho con tưới cây cùng.
- Bố sáng ra các trò chơi thú vị để chơi cùng con:
+ Trò chơi nhắm mắt đoán tên các loài hoa trong vườn:
Người bố hướng dẫn con nhắm mắt lại và chạm từng bông hoa 🡪 Cảm nhận bằng xúc giác
+ Trò chơi nhắm mắt để tìm kiếm một vật giấu trong nhà; đố nhắm mắt đoán khoảng cách:
++ Người con nhắm mắt vẫn có thể đi mà không chạm vật gì, vẫn biết được bố đứng cách mình bao xa.
++ Nhờ trò chơi đoán khoảng cách mà người con có thể giúp bố cứu được bạn Tí suýt đuối nước.
+ Trải nghiệm đọc tên để nghe âm thanh tuyệt diệu tên gọi:
Bố bảo con mỗi cái tên là một âm thanh tuyệt diệu; người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó nghe càng tuyệt diệu bấy nhiêu.
+ Trò chơi ngửi rồi gọi tên các loài hoa:
Hướng dẫn người con cảm nhận được mùi của các loài hoa 🡪 cảm nhận bằng khứu giác.
=> Các trò chơi ngày càng khó hơn, tạo ra được sự hấp dẫn với đứa con.
- Thái độ của người bố khi cùng con chơi trò chơi: Cùng con chơi một cách vui vẻ
- Ngôn ngữ: Người bố luôn theo dõi, động viên, khích lệ để con tiến bộ hơn: “Bố cười khà khà khen tiến bộ lắm”; “Phen này con sẽ đoán được hết các loại hoa của bố mất thôi”; “bố nói tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới” => Lời nói âu yếm, trìu mến, đầy yêu thương.
- Ý nghĩa những trò chơi của bố:
+ Hướng con đến những niềm vui, giá trị của cuộc sống.
+ Người bố muốn con được trải nghiệm từ thực tế cuộc sống để hình thành thói quen, sự gắn bó và biết trân trọng, nâng niu những giá trị của cuộc sống, cho dù là điều nhỏ nhất.
🡺Người bố đã thể hiện tình yêu thương lớn lao với người con thông qua việc dành thời gian cùng con làm những công việc, chơi những trò chơi lí thú để từ đó giúp con nhận ra những bài học sâu sắc từ cuộc sống, biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu từ thiên nhiên, biết trân trọng mọi thứ xung quanh mình.
*Lời người kể chuyện (người con) nhận xét trực tiếp nhân vật:
+ “Bố tôi bơi giỏi lắm”
+ “Bố nháy mắt và chúng tôi cười ồ… Một bí mật giữa bố và tôi”.
+ Với “tôi”, bố là món quà “bự” nhất.
=> Người con rất tự hào về bố và thích thú với những bí mật của hai bố con.
*Mối quan hệ với các nhân vật khác: Thái độ của người bố trước món quà của bạn Tí:
- Người bố vốn không thích ăn ổi nhưng vẫn đón nhận những trái ổi mà Tí tặng một cách trân trọng. => Cho thấy thái độ trân trọng, nâng niu, biết ơn của người bố khi nhận món quà của Tí.
- Ý nghĩa câu nói của người bố: “Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó”
+ Món quà thể hiện tình cảm, tấm lòng của người nên món quà dù lớn hay nhỏ đều đẹp và có ý nghĩa. Cách chúng ta nhận và trân trọng món quà của người tặng cũng thể hiện nét đẹp của chính mình. Dù thích hay không thích món quà, chúng ta cũng không nên từ chối hay khước từ người tặng bởi đó là tình cảm, tâm huyết mà họ đã dành cho chúng ta.
+ Từ đó, mỗi người đều rút ra được bài học cho mình trong cách ứng xử: cần trân trọng, biết ơn tình cảm, tấm lòng của người khác dành cho mình.
*Nhận xét, đánh giá nghệ thuật xây dựng nhân vật của nhà văn:
- Nhân vật người bố hiện lên qua hành động, cử chỉ, lời nói (đối thoại); được thể hiện qua cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật khác (người con)
- Ngôn ngữ truyện giàu hình ảnh, đậm chất thơ.
*Nêu được ý nghĩa của hình tượng nhân vật:
- Tính cách của người bố qua văn bản:
+ Kiên nhẫn dạy con cách cảm nhận về vẻ đẹp và sự sống trong khu vườn;
+ Gần gũi, chia sẻ nhiều cảm xúc, suy nghĩ với con như một người bạn thân thiết; coi con là “món quà” quý giá nhất của cuộc đời;...
+ Yêu thương Tí, trân trọng đón nhận món quà đơn sơ của Tí,...
+ Thích trồng hoa, luôn chăm sóc và biết lắng nghe “tiếng nói” của khu vườn, nhịp sống thiên nhiên,...
🡺 Có thể thấy, nhân vật người bố là một người rất yêu thương con, luôn quan tâm, gần gũi với con và có tâm hồn phong phú, sâu sắc; có trái tim nhân hậu.
- Xây dựng hình ảnh người bố rất mực tâm lí, nhà văn gửi gắm đến người đọc thông điệp về tình cảm cha con thân thiết. Nhà văn cũng muốn nhắn nhủ tới những bậc làm cha làm mẹ: Hãy yêu quý trẻ em, hãy chia sẻ, gần gũi với con cái, hãy bước với thế giới của con bằng tình yêu thương và trái tim nhân hậu.
3. Kết bài: Nêu ấn tượng và đánh giá về nhân vật.
BÀI LÀM THAM KHẢO
Ai- ma- top- nhà văn chủ yếu viết về cuộc sống khắc nghiệt mà cũng rất giàu chất thơ của quê hương ông. Ở đó có núi đồi thảo nguyên mênh mông rộng lớn với những con người mạnh mẽ, can đảm, tâm hồn phóng khoáng. Với cách viết cô đọng, hàm súc, có nhiều cách tân độc đáo, ông đã để lại cho nên văn học những tác phẩm nổi tiếng như: “ Cây phong non trùm khăn đỏ”, “Con tàu trắng”, “Maaotj ngày dài hơn thế kỉ”… đặc biệt là “Người thầy đầu tiên”- một truyện ngắn xuất sắc của Ai- tơ- ma- tốp kể về thầy giáo Đuy- sen qua hồi ức bà viện sĩ An- tư- nai Xu- lai- ma- nô- va, vốn là học trò trước đây của thầy. Câu chuyện đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc về tình thầy trò thiêng liêng, cao cả.
Hình ảnh người thầy đầu tiên tuyệt đẹp và đáng kính. Thầy Đuy- sen đến vùng đất Cư- cư- rêu khi còn rất trẻ và trái tim dạt dào tình nhân ái, sôi sục nhiệt tình cách mạng. Một mình thầy lao động hằng tháng trời, phạt cỏ, trát lại vách, sửa cánh cửa, quét dọn cái sân..., biến cái chuồng ngựa của phú nông hoang phế đã lâu ngày thành một cái trường khiêm tốn nằm bên hẻm núi, cạnh con đường vào cái làng nhỏ của người Kir- ghi- di, vùng Trung Á nghèo nàn lạc hậu.
Khi An- tư- nai và các bạn nhỏ đến thăm trường với bao tò mò “xem thử thầy giáo đang làm gì, ở đấy cũng hay” thì “mỉm cười, niềm nở” quệt mồ hôi trên mặt, rồi ôn tồn hỏi: “Đi đâu về thế, các em gái?”. Trước các “vị khách” nhỏ tuổi, thầy hiền hậu. Và mới gặp các em nhỏ, thầy đã nhìn thấy, đã thấu rõ cái khao khát muốn được học hành của các em: “Các em chả sẽ học tập ở đây là gì?” Thầy “khoe” với các em về chuyện đắp lò sưởi trong mùa đông..., thầy báo tin vui trường học đã làm xong và thầy khích lệ, khơi gợi mong muốn được đến trường bằng câu hỏi tu từ: “Thế nào, các em có thích học không? Các em sẽ đi học chứ?”. Phải chăng, lúc này thầy đang mong các em được đến trường, được biết đến cái chữ, được khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia qua những trang sách, muốn chắp cánh những ước và khát vọng, đưa các em đến điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, lòng đam mê dạy học và khát khao đem những điều tốt đẹp nhất đến vùng núi hoang sơ này, thầy đã tận tình đón các em đến trường, giúp các em nhỏ vượt qua dòng suối băng giá, dạy các em cái chữ. Đặc biệt cô bé An- tư- nai- Mồ côi cha mẹ, phải sống cùng chú thím trong sự ghẻ lạnh, độc ác của người thím, thầy nhìn thấu tâm can em, cảm thông cảnh ngộ, nhận thấy vẻ đẹp trong tâm hồn và không dưới một lần thầy mong được đưa An- tư- nai lên thành phố để được học tập trong môi trường, điều kiện tốt hơn.
Đuy- sen là người thầy đầu tiên ở nơi đây- người thầy khai tâm khai sáng cho An- tư- nai- từ cô bé bất hạnh trở thành Viện sĩ viện hàn lâm khoa học. Thầy đã đốt cháy trong lòng bao thế hệ học trò nơi đây niềm đam mê và khát khao đến trường. Đuy- sen là hình ảnh tuyệt đẹp- người lái đò thầm lặng. Con đường tuổi trẻ là con đường học hành. Trên con đường đầy nắng đẹp ấy, mỗi chúng ta sẽ được dìu dắt qua nhiều thầy, cô giáo. Nhưng hạnh phúc biết bao khi được nhận tình yêu, sự dìu dắt từ người thầy như thầy Duy- sen- người thầy vĩ đại. Cũng như An- tư- nai, trong tâm hồn mỗi chúng ta luôn luôn chói ngời những người thầy, những Đuy- sen cao đẹp.
Ai- ma- tốp đã viết nên một truyện ngắn dưới dạng hồi ức chân thực, cảm động. Hình ảnh Đuy- sen – người thầy đầu tiên và hình ảnh An- tư- nai, cô bé mồ côi khát khao được đi học, được tác giả nói đến với tất cả sự ca ngợi, với niềm thương mến bao la. Người thầy trong truyện ngắn là người thầy của tình thương, nhiệt huyết và đam mê. Người đem ánh sáng của tri thức, của cách mạng làm thay đổi mọi cuộc đời, vận mệnh của những người dân tại vùng quê hẻo lánh. Ngọn lửa tình thương như toả sáng trang văn Ai- ma- tốp, mãi mãi làm ấm áp lòng người. Thầy Đuy- sen càng trở nên gần gũi trong niềm thương mến của tuổi thơ chúng ta.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tác giả Nguyễn Ngọc Thuần là cây bút quen thuộc với nhiều bạn thiếu nhi yêu thích đọc sách. Trong số các tác phẩm của ông, truyện "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" đã để lại trong lòng người đọc những rung động sâu sắc về hình ảnh người bố có tâm hồn phong phú cùng trái tim nhân hậu.
Mở đầu đoạn trích, ta bắt gặp hình bóng bố với khu vườn trồng rất nhiều hoa. Người bố thường dẫn "tôi" đi tưới hoa sau những giây phút lao động ngoài ruộng đồng. Bố yêu quý và trân trọng vẻ đẹp từng loại hoa. Bởi thế, bố có thể nhắm mắt và đoán tên của chúng một cách chính xác. Tình yêu thiên nhiên của bố đã truyền cảm hứng tích cực tới người con "Tôi đã đoán được hết vườn hoa".
Người bố trong đoạn trích tiếp tục hiện lên với tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc con cái. Mỗi lời nói của bố như dòng suối nhỏ, tưới mát tâm hồn con. Khi người con nói sai, bố không buông lời chê bai, quở trách mà luôn động viên, an ủi. Người bố khéo léo làm cho con "một bình tưới bằng cái thùng đựng sơn rất vừa tay", dạy con cách nhận biết hoa bằng cách chạm lên chúng hoặc ngửi mùi hương. Có thể nói, nhân vật người bố đã chỉ dạy và giáo dục người con từ những thứ giản dị, tươi đẹp trong cuộc sống. Tình yêu thương bao la vô bờ của bố đã giúp "tôi" ngày càng trưởng thành, thấu hiểu về vạn vật xung quanh nhiều hơn.
Đối với những người xung quanh, bố luôn quan tâm, giúp đỡ họ. Khi "tôi" nhận biết được tiếng hét xuất phát từ hướng nào, bố không ngần ngại mà nhanh chóng "quăng chén cơm rồi băng vườn chạy ra" để cứu người. Trong giây phút hiểm nguy, người bố đã lao xuống dòng nước, kịp thời cứu sống thằng Tí. Từng cử chỉ, hành động ấy như tô đậm tấm lòng nhân hậu, thương người của bố.
Tác giả thật tinh tế khi khắc họa hình ảnh người bố qua những suy nghĩ sâu sắc. Từ điểm nhìn của nhân vật "tôi", bố là một người sống thật tình cảm. Bố trân trọng và nâng niu những món quà dù lớn hay nhỏ. Đối với người bố, món quà nào cũng mang một ý nghĩa nhất định. Mỗi người phải biết nhìn nhận và cảm nhận thì mới phát hiện được vẻ đẹp của món quà ấy.
Bằng việc lựa chọn ngôi kể thứ nhất xưng "tôi", tác giả đã khắc họa thành công nhân vật người bố. Từ lời kể của "tôi", bố hiện lên là với những tính cách, phẩm chất đẹp đẽ. Đó là người cha luôn yêu thương, quan tâm con cái. Hay còn là người có tấm lòng rộng mở với thiên nhiên. Qua đây, ta cảm nhận được sự yêu quý, kính trọng mà nhân vật "tôi" dành cho bố.
Có thể nói, nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần đã khắc họa chân thực nhân vật người bố có thế giới tâm hồn phong phú, trái tim nhân hậu. Đồng thời, qua đoạn trích, nhà văn muốn nhắn nhủ chúng ta hãy biết yêu thương, trân trọng tình cảm gia đình cao đẹp.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin