

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
"Xuân Diệu là một người của đời, một người ở giữa loài người. Lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lồng trần gian" (Thế Lữ-Lời tựa cho tập thơ thơ). Có thể khẳng định rằng, Xuân Diệu là một trong những nhà thơ nổi bật của nền văn học hiện đại Việt Bam, với phong cách sáng tác đầy sức trẻ và khát vọng sống mãnh liệt thi nhân luôn mang đến cho người đọc những thi phẩm chứa đựng cảm xúc nồng nàn, những suy tư sâu sắc về tình yêu, tuổi trẻ. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông là bài thơ "Thơ duyên". Tác phẩm không chỉ là câu chuyện về tình yêu mà còn là những nét suy tư chiêm nghiệm về cuộc đời. Đặc biệt, cấu tứ hình ảnh trong bài thơ được xây dựng rất công phu tạo nên một không gian lãng mạn nhưng đầy chất suy tư về tình yêu và cuộc sống.
Trước tiên, Cấu tứ trong bài "Thơ duyên" cấu tứ về tình yêu. Tình yêu là thứ tình cảm dạt dào và mãnh liệt nhất khiến trái tim ra rung lên những nhịp đập thổn thức. Trong bài thơ tình yêu được khai thác ở khía cạnh sâu sắc. Đó là một tình yêu lãng mạn nhưng không thiếu sự đau đớn khắc khoải. Hình ảnh tình yêu qua ngòi bút của Xuân Diệu được miêu tả như một thứ hạnh phúc ngọt ngào thấm đẫm những trăn trở lo âu. Ngay từ đầu bài thơ, tác giả đã sử dụng hình ảnh "ngìn trùng xa cách" để gợi nên sự ngăn cách trong tình yêu, khoảng cách đó khó có thể vượt qua. Thế nhưng rào cản lại chính là động lực thúc đẩy một niềm khao khát tình yêu nở rộ trong tim. Qua sự trải nghiệm và nét độc đáo trong văn phong của mình thi nhân đã tạo nên sự đối lập trong tình yêu:tình yêu mãnh liệt và sự khổ đau. Hai mặt này tưởng như đối lập nhưng lại bổ sung cho ý thơ và để cho tình yêu được tỏa sáng vươn lên từ trong khổ đau,
Xuân Diệu được ví như ông hoàng của thơ tình. Nếu như tình yêu là một mạch cảm xúc lớn tạo nên cấu tứ thơ say đắm thì hình ảnh về thời gian cũng là một yếu tố quan trọng được Xuân Diệu khai thác trong bài. Thời gian trong "Thơ duyên" chính là sự chảy trôi vô hạn, thời gian ấy có sức mạnh diệu kì khiến mọi thứ có thể đổi thay. Tình yêu, tuổi trẻ và sự sống sẽ theo thời gian mà phai tàn. Hình ảnh "ngày qua tháng lại" hay "thời gian trôi" đã làm nổi bật sự vô thường của cuộc sống và tình yêu. Xuân Diệu đã lấy thời gian như một thước đo về sự tàn phai của tình yêu nhưng cũng chính thời gian là nhân tố thúc đẩy con người sống và yêu hết mình tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc ở thực tại.
Các thi nhân thường bộc lộ tình cảm thông qua cảnh vật và trong tác phẩm này, nhà thơ Xuân Diệu cũng đã xây dựng hình ảnh thiên nhiên trong cấu tứ thơ. Những hình ảnh như "hoa, gió, trăng, sông, biển" được sử dụng để biểu hiện các cung bậc cảm xúc trong tình yêu và sự trôi chảy của thời gian. Với mỗi đặc trưng của hình ảnh thiên nhiên sẽ tượng trưng cho một ý nghĩa có giá trị biểu lộ cảm xúc và quan điểm của nhân vật trữ tình. "Hoa" thường gợi đến sự tươi đẹp nhưng nhan sắc ấy lại ngắn ngủi và dễ tàn phai cũng giống như tình yêu trong thơ Xuân Diệu đẹp mà mong manh và phai tàn. Hình ảnh "trăng" xuất hiện như một biểu tượng của sự tròn đầy thuần khiết vĩnh cửu nhưng lại có thể bị che mờ bởi mây giống như tình yêu đang phải đối mặt với khoảng cách chia xa. Tác giả đã rất tinh tế khi sử dụng sự đối lập trong các hình ảnh để làm nổi bật cảm xúc của nhân vật. Nhân vật trữ tình mong muốn được sống và yêu hết mình ở thực tại vì cuộc đời dẫu ngắn ngủi thời gian không đợi chờ một ai.
Cấu tứ trong bài thơ không chỉ tạo nên một không gian nghệ thuật đặc sắc mà còn kết hợp chặt chẽ qua âm điệu thơ. Với giọng điệu nhẹ nhàng du dương và việc sử dụng thể thơ tự do để dễ dàng bộc lộ cảm xúc đã tạo sự lôi cuốn và chạm đến trái tim độc giả. Bên cạnh đó sử dụng các hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp có giá trị biểu đạt cao để làm nổi bật lên khát vọng được yêu và những xót xa phai tàn trong tình yêu.
Từ đó có thể khẳng định rằng cấu tứ trong "Thơ duyên" của Xuân Diệu là yếu tố quan trọng làm nên giá trị của bài thơ qua tâm trạng khắc khoải những khát khao yêu đương và nỗi lo lắng về sự vô thường trong lòng nhân vật trữ tình. Thông qua đó tác giả muốn gửi gắm đến bạn đọc thông điệp sâu sắc. Hãy sống trọn vẹn yêu hết mình, tận hưởng từng giây phút thực tại trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án:
Có ai đó đã nói “Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu”. Quả đúng là như thế dù trong suốt cuộc đời cho đến những giây phút cuối, Xuân Diệu không được hưởng trọn vẹn cái ngọt ngào say đắm của tình yêu, hạnh phúc như trong thơ ông thì cái chan chứa, cái say mê của tình yêu tuổi trẻ với nhiều cung bậc khác nhau. Từ mỗi đam mê cuồng nhiệt của mối tình nồng cháy đang ở độ chín muồi như: xa cách đến những rung động ban đầu của một tâm hồn còn nguyên sơ trong trắng với trái tim đang e ấp yêu đương như trong Thơ duyên. Đây là một bài thơ tình yêu rút trong tập thơ đầu tay Thơ thơ của Xuân Diệu diễn tả sự hòa hợp giữa hai trái tim đang yêu với tình yêu vừa chớm nở rất tinh tế và cũng rất thơ mộng.
Bài thơ mở đầu bằng một bức tranh thiên nhiên đẹp rực rỡ:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền
Bức tranh về một buổi chiều tuyệt đẹp như mộng: có âm thanh ríu rít của tiếng chim, có màu xanh ngọc suốt bầu trời trút qua ngàn lá, có cả đường nét hài hòa. Vần thơ hòa xao xuyến trên “nhánh duyên” chiều mộng và hơn nữa có cả âm thanh huyền diệu, đất trời ngân vang tiếng đàn tình yêu rạo rực. Bức tranh ấy được vẽ ra bởi một người với trái tim lần đầu rung động. Hình như hơi thở tình yêu làm cho lòng người vui hơn. Tình yêu thổi vào cảnh vật hơi ấm và sự sống tràn trề nhuốm vào cảnh vật vẻ đẹp diệu kì làm cho cảnh sắc bừng lên tươi tắn:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Câu thơ nghe rạo rực tiếng lòng một con người đang tràn ngập hạnh phúc. Chiều trong mắt người sao mà đẹp thế, không phải là một buổi chiều bình thường mà là buổi chiều mộng - chiều đẹp - đẹp như giấc mơ tình yêu. Những vần thơ trữ tình ngân nga trong lòng người cũng như xao xuyến, hòa quyện, quấn quýt trên cành cây ngọn lá, xao xuyến cả trời chiều. Và những nhánh cây cũng trở thành “nhành duyên”, nhánh cây tình yêu - nhánh cây mang màu hạnh phúc.
Khắp không gian rộn vang những âm thanh tươi vui của chim chóc
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Không là chim chuyền ríu rít mà là ríu rít chim chuyền, đảo từ “ríu rít” đã là cho âm thanh tiếng chim vang hơn, rộn ràng hơn, tươi vui hơn, âm thanh như chan hòa cả vào trời chiều thơ mộng. Đâu phải chỉ có con người mới tìm về hạnh phúc, đâu phải chỉ có con người mới say đôi lứa, đâu phải chỉ có con người ngây ngất với tình yêu, mà chim chóc cỏ cây cũng có đôi lứa, cũng hạnh phúc ấm êm “cặp chim chuyền”.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Gam màu pha nắng những thanh tạo cho bức tranh màu rực rỡ mà không làm cho người đọc chói mắt bởi “màu xanh ngọc” của trời. Bầu trời trong mắt con người đang yêu xanh một màu xanh trong suốt, thanh khiết vời vợi như rót qua muôn ngàn cây lá, đôi mắt mênh mang của người yêu khiến người ta như muốn hứng lấy, uống lấy màu trời. Cảm tưởng dòng xanh đang thấm dần dịu ngọt trong tâm khảm, có người cho rằng “tiếng huyền” ở đây là tiếng đàn mùa thu đến, nơi nơi ngân vang tiếng đàn, có lẽ là tiếng đàn thật nhưng cũng có lẽ là tiếng đàn của đất trời, cỏ cây cảnh vật - những âm thanh huyền diệu của không gian. Tình yêu chớm nở giữa mùa thu đem đến cho đất trời lung linh những âm thanh tuyệt diệu, náo nức vui tươi, như âm thanh chỉ có thể nghe thấy được bởi trái tim đang rạo rực niềm yêu:
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều,
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nói thương yêu
Rõ ràng bức tranh thiên nhiên ở đây không phải là một bức tranh tĩnh mà là một bức tranh động, một bức tranh thiên nhiên biến đổi rất tinh tế. Ngòi bút nhạy bén của Xuân Diệu đã miêu tả rất chính xác những biến thái tinh tế đó. Những từ láy “nho nhỏ”, “xiêu xiêu”? “lả lả” diễn tả sự chuyển động nghiêng nghiêng của cảnh vật dưới một con mắt nhìn say say gần như là chuếnh choáng: phải chăng đó là cái say của tình yêu, độ nghiêng của trái tim trong hạnh phúc? Con đường như nhỏ đi chật hẹp với tình yêu của hai người, gió lướt làm lung lay cành lá, cảnh vật chuyển động thật tự nhiên:
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Hình như người con trai cũng ý thức được rằng người bạn gái đó cũng rất mến mình, dễ chừng trái tim kia cũng dạng hồi hộp “đập”. “Hai trái tim chung một điểm tình” và trái tim anh xao xuyến những nhịp rung của tình yêu đầu: “lần đầu rung động nỗi thương yêu”
Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Xuân Diệu thật tài tình khi đi sâu miêu tả tâm trạng của hai người. Tác giả hóa thân vào cả hai nhân vật, tự phân tích diễn biến của lòng mình, cũng là tâm lí chung của bao nam thanh nữ tú buổi đầu tiên biết yêu. Cả hai đều cố tỏ ra vô tâm, vô tình. Người con gái thẳng thắn bước đi như không để ý đến ai, như chẳng quan tâm đến ai và cũng chẳng cần biết có ai quan tâm đến mình. Anh con trai cũng thế: “lững đững bước theo sau”, không tiến nhanh cũng không đi chậm thẳng thắn bước có ý dè chừng người con gái, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định dù chỉ đủ để nhìn thấy người con gái chứ không dám làm phiền người mình yêu.
Song đằng sau cái “điềm nhiên không vướng chân” ấy, đằng sau cái “lững đững chẳng theo gần” ấy là tất cả những rung động e ấp mà thiết tha, trìu mến của tình yêu chớm nở. Đến đây câu thơ như có sự bộc bạch:
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần
Xuân Diệu đã sáng tạo ra một hình ảnh rất mới lạ và độc đáo. Tình giữa “anh và em” như một cặp vần quấn quýt như giữa bản nhạc êm. Cuộc đời là một bài thơ dịu, một bài thơ không lời, êm ái và hai người như cặp vần, như đôi nốt nhạc hòa quyện vào nhau dìu dắt. Còn gì tha thiết hơn thế.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Nét bút tác giả chuyển hướng sang tả cảnh, nhịp thơ có sự chùng xuống, cảnh cũng trầm buồn hơn.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Ở đây có sự đối lập giữa mây và cánh cò, mây thì bay gấp gấp còn cánh cò thì lại “trên ruộng cánh phân vân”, nửa muốn bay nửa muốn không. Hai hình ảnh trái ngược của thiên nhiên hay là mâu thuẫn trong lòng người. Cuộc sống đang hối hả trôi, con người muốn bay gấp tới tình yêu nhưng lại rụt rè e lệ, thậm chí còn xen cả sự lo lắng. Tác giả hiểu và biểu hiện tế nhị điều này. Cái phân vân của cánh cò trên ruộng lúa đồng quê được đặt đối xứng với cái bay gấp gấp của mây biếc tạo nên một vẻ đẹp mới lạ của thơ ca truyền thống.
Từ con cò của Vương Bột lặng lẽ bay với ráng chiều đến con cò của Xuân Diệu không bay mà cánh phân vân, có sự cách biệt của hơn một ngàn năm và của hai thế giới (Hoài Thanh). Hai câu sau, sự can thiệp của chủ thể trữ tình đã rõ hơn nhưng vẫn rất tế nhị, khéo léo:
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Trời dần về chiều, không gian xám trong màn sương giăng giăng, trời càng như rộng hơn, cánh chim nhỏ như đuối sức. Hai con người bỗng cảm thấy cuộc tình mênh mông quá, đời người như đôi cánh chim bé nhỏ ngợp mình giữa mênh mông trời đất muốn giang rộng thêm để bay giữa bầu trời bao la.
Mặc cảm buồn thoáng hiện kín đáo trong câu thơ trên thì đến câu thơ tiếp theo đã thấm dần vào hồn người qua cảm giác lạnh của hoa trong sương và trong ánh nhạc ban chiều.
Bài thơ kết thúc bằng những vần thơ dịu dàng, êm ái, bằng một khúc nhạc tình không lời mà tha thiết:
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Chiều thu theo bước chân âm thầm của hai người kết nên một mối tình lặng lẽ, mối tình bắt đầu từ hai trái tim hòa hợp gắn bó, mối tình không cần mai mối. Đây chính là một mối tình hiện đại lí tưởng, biểu hiện của một tình yêu đích thực lần đầu tiên xuất hiện trong thơ. Giữa buổi chiều thơ mộng ấy, dù là từ sớm nở “buổi ấy lòng ta nghe ý bạn” dù chẳng nói nên lời “ai hay tuy lặng bước thu êm” nhưng đã hứa hẹn một điều gì rất tha thiết bền chặt “Lòng anh thôi đã cưới lòng em”.
Có thể nói Xuân Diệu đã rất thành công khi diễn tả tinh tế những biến thái tinh vi của cảnh sắc thiên nhiên và của lòng người. Những hình ảnh từ ngữ mới lạ rất thơ, rất Xuân Diệu đã giúp chủ thể trữ tình tự phân tích thế giới tâm hồn mình một cách tinh tế để biểu hiện một tình yêu chớm nở chưa hẹn thề, còn e ấp nhưng đã tha thiết gắn bó.
Bài thơ cũng nói đến sự giao duyên của đất trời, đó là sự hòa quyện giao cảm của tâm hồn người đang yêu với thiên nhiên vũ trụ.
Bài thơ kết thúc nhưng dư âm của một tình yêu tha thiết thì vấn vương mãi. Những rung động tinh tế, những xúc cảm mới mẻ của chủ thể trữ tình trước một tình yêu say đắm khiến cho bài thơ thêm sức hấp dẫn, lôi cuốn người đọc. Bài thơ đẹp mãi trong lòng người đọc, đặc biệt là trái tim tuổi trẻ và biết đâu nó đã chẳng là lời thổ lộ tâm tình lúc ban đầu của duyên thầm bao lứa đôi.
Giải thích các bước giải:
nhớ tick mình 5 sao và trả lời hay nha
chúc bạn học tốt.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin