viết bài văn nghị luận Phân tích, đánh giá tác phẩm truyện ngắnĐứa con người cô đầucủa nhà văn Kim Lân.
lược dẫn : toàn bộ câu chuyện xoay quanh một người đàn ông sống trong một gia đình vất vả nghèo khó vào một buổi chiều tắt trời vô cùng bức bối ai cũng sợ trời nóng nên đã ra ngoài sân để hóng gió một mình nhân vật tôi leo lên môi bể và nhìn đâm Đăm vào mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao sự xuất hiện của nhân vật Thà một người bạn của anh đã khiến câu chuyện tiếp tục dù Hai người cùng năm với nhau nhưng khoảng cách lại xa xôi vô cùng băng đi một thời gian nhân vật tôi gặp lại thà hắn xúng xính trong bộ quần áo pijama phải thâm đã bạc màu tay hắn thoáng thấy ảnh nhẫn bạc cách ăn mặc và cử chỉ điệu đà của hắn làm nhân vật tôi nghĩ đến anh kép hát của những ban Đồng Ấu thường về diễn ở đây hắn kể cho nhân vật tôi nghe về việc nhà hắn gặp trộm nhưng trong lời hắn kể về gia đình có gì đó không thật trời bỗng tối sầm lại gió lạnh Đã quét sạch oi ả và lồng ngực đi để lại một tí Trời mát mẻ dễ chịu mưa lộp bộp lia mạnh xuống mái nhà rồi ngưng rồi lại mưa tia chớp thoáng qua vạch rõ những khe cửa sổ khí lạnh ùa vào chán lên da thịt sởn gai một khung sáng mờ mờ hình chữ nhật có dọc đen hiện ra bên ngoài bóng mấy tàu chuối quằn quại đập vào nhau hoành hoạch tôi vội vã đóng cửa sổ lại với thêm chiếc chiếu trên xà nhà xuống đất cho ấm Mưa gió vẫn sầm sập chúng tôi vẫn chưa ai ngủ được tự nhiên cái gì xích thạ nằm ai truyền thêm hắn nói qua tiếng thở dài
- đời em khổ lắm anh uống ạ
Tôi biết hắn có tâm sự gì muốn nói Nên im lặng
- u em lại bước đi bước nữa!
Tiếng hắn nói ngủ một nỗi gì vừa thống khổ vừa hờn giận chờ tôi cũng thở dài một tiếng khe khẽ như nến xuống lỗi giày vò của hắn lại bước đi bước nữa trời thật là mỉa mai chua chát thì ra mẹ hắn đã đi bước nữa nhiều lần im lặng một lúc khá lâu lại nghe hắn cất tiếng kể tiếp bằng một giọng đều đều não nuột
- Em nói thật đời em anh đừng khinh em nhé anh ạ Mẹ em là cô đầu Chính Tông ông bà ngoại em xinh được bốn người con gái làm cô đầu cả bốn trước khi lấy thấy em mẹ em đã Tằng tựu với một ông Lục để được một người con trai được ít lâu ông Lục ấy phải đi xa Xem chừng ông ta cũng không giàu có gì mẹ em bỏ thẳng cánh Thầy em lấy mà em về nhà có vợ cả vốn là người đanh đá lại cậy thế Thầy em chiều chuộng mẹ em lấn quyền hành hạ các anh con mẹ già em khổ lắm đấy là thời kỳ sung sướng nhất trong đời em em đi học đến lớp 3 thì thấy em mất sẵn có ít vốn riêng mẹ em chở vậy lại nghề cũ Mở nhà hát cô đầu được vài năm cảnh nhà sa sút dần em phải thôi học về nhà làm thằng nhỏ anh ạ
Tiếng hắn bị ngắt nghẹn lại im lặng một lát hắn thở dài buồn bã kể tiếp:
- anh ạ em không thể nào ở nhà trông thấy mẹ em bị ôm ấp trong cánh tay của những người đàn ông khác thế rồi em cuốn nhà đi theo một ban hát Đồng Ấu ngót một năm chờ em vẫn chưa biết hát chỉ sắm những vai quần kích xì sàn thôi rồi em bị đuổi vì đánh nhau với thằng tép chính không còn bám víu vào đâu được mà sống được nữa em đành phải trở về với mẹ làm thằng nhỏ nhà cô đầu vậy từ ngày Thầy em mất đi mẹ em cả giá lần này vừa đúng ba bận mấy lần trước người thì có vợ cả ác nghiệp người không đủ tiền bao mẹ em bỏ cả lần này chắc cha mẹ yêu thân lắm mẹ em lấy một ông phán đã có tuổi ở Bắc Kạn dầu có lão hóa vợ ông ta nhất định không cho mẹ em đêm em theo vì ông ta kiêng không muốn rước cái nợ vào người anh ạ Mẹ em đã đi được hơn 2 tháng nay rồi không biết sao vẫn chưa gửi tiền về cho em Quần áo em phải bán đi để trả tiền ăn chứ có phải mất trộm như em nói với anh Văn Hiếu đâu nếu mẹ em không gửi tiền về em không biết làm thế nào mà sống được nói đến đấy Hắn gục đầu vào ngực tôi khóc nức nở Tôi không biết an ủi thế nào trong lúc người ta vô cùng đau khổ ngoài nhà đồng hồ thong thả điểm hai tiếng tôi đưa tay lên nhè nhẹ vuốt tóc hắn
bằng một giọng âu yếm tôi bảo:
- Thôi khuya rồi ngủ đi?
°°°
Vì công việc hàng ngày câu chuyện thương tâm Trong Đêm Mưa gió không còn trở lại quấy rầy tôi nữa.
Mãi đến một hôm trời nắng chang chang...
Tôi phải đi grab vào vỉa hè cho có bóng mát gương tôi ướt rẫm mồ hôi hai mi mắt nặng nề buông xuống sợ ánh sáng mùi rác rưởi Mùi cống rãnh bay lên tản mát khắp các ngõ ẩm thấp nồng nực mùi quen thuộc của cái phố nghèo Bỗng tiếng rao kem nhật vang lên rướm lên nghe quen quen tôi quay lại thì ra là thạ
Thoáng thấy tôi hắn đội lệch cái mũ trắng rúm ró che mặt rồi quay ngoắt vào phố khắc độ này hắn gây hẳn quần áo rộng lùng bùng sợi đã bật lên mặc dầu và chằng phá đục áo nó vẫn rách tả tơi để hở những miếng da đen sạm vì trời nắng bóng cậu học trò sinh xẻo trắng trẻo không còn ở nữa
Tôi bùi ngùi nhìn theo nhớ đến mẹ hắn hiện giờ đang yên thân no ấm bỏ mặc đứa con bé dại chơ vơ tôi giận và buồn vẩn vơ
-kem! kem ơ!
Tiếng rao kem từ cuối xóm thoảng vọng lại
(đứa con người cô đầu, Kim Lân)