

Đề số 02:
Đọc văn bản sau:
Tôi không thích khi cưỡi xe vào tận thềm nhà lại phải rạp mình dưới giàn bầu ấy. Chị và mẹ tôi lại ngại tóc rối. Cha tôi khó chịu khi phải dắt quan khách len lỏi bên mấy trái bầu để vào căn nhà sang trọng [.]. Bữa canh đầu tiên cả nhà háo hức, nuốt tuồn tuột từng miếng bầu trong veo, ngọt lịm [... J. Một lần, hai lần rồi ba lần, chúng tôi ngán tận cổ. Mà, chết thật, nội tôi cứ trồng mãi, trồng mãi, giàn bầu ngày càng rộng ra choán hết khoảng sân kiểng của cha xanh rầm rì [.]. Chị Lan nhăn nhỏ:
- Nội ơi, trồng chi nhiều vậy? Bà nội cười, buồn buồn - Nội làm lặt vặt quen rồi. Trồng trọt để đỡ nhớ quê.
[...] Ba tôi nói "làm người đừng suy nghĩ hẹp hòi, đừng tưởng nơi mình sinh ra, nơi có mồ mả ông cha là quê hương, khắp đất nước này chỗ nào cũng là quê cả". Cha tôi nói đúng và ông rước bà nội lên thành phố. [...]. Ở nhà tôi, công việc nhàn đến mức bà thơ thẩn vào rồi lại thơ thẩn ra [...]. Bà làm nhiều thứ bánh lắm, không kể hết được, nào là bánh ngọt, bánh ú....toàn là bánh nhà quê, [...]. Mùa này nhiều trái bầu khô, nội hải vào móc ruột ra, lấy cái vỏ mắn mì gọt. Lâu lâu nội đưa lên nhìn, nheo nheo mắt. Tôi hỏi, nội gọt gì. Nội cười, đưa cho tôi mảnh
vỏ dầy hình trái tim nhỏ xíu.
- Mặt dây chuyền cho tụi nhỏ đeo.
Tôi không nên được xuỳ một tiếng. - Thời này ai đeo mấy thứ này, nội làm chi mất công.
Trong đôi mắt đùng đục của bà, tôi thấy có một nỗi buồn sâu kín. Con chị bếp dưới quê lên, bà gói dúi vào tay nó mấy mảnh bầu. Con nhỏ hớn hở, vui thiệt là vui. Cũng niềm vui ấy, con bé bản vẻ số lộn lên cười "Bà đẽo đẹp ghê ha". Hôm sau tôi thấy nó xúng xính xả cọng chỉ vào, đeo tòn ten trước cổ lạ lắm. Hình như tôi ngắm vàng ròng, cẩm thạch quen rồi. Tôi xin, bà mồm mềm cười "Bà để dành cho bay cái đẹp nhất nè". Tôi gói trái tim
xíu xíu kia bỏ vào ngăn tủ, chị Lan trông thấy giành "cho chị đi". Tôi lắc đầu.
Chị giận bảo "chị cóc cần, ở chợ bán hàng khối". Nhưng rồi chị quay về nài nỉ tôi. Lần đầu
tiền, tôi thấy món quà của nội dễ thương đến thế.
Giàn bầu vẫn trước ngõ. Cha tôi đã thôi khó chịu, hay bực dọc riết rồi chai đi, chẳng biết bực là gì nữa. Nhưng khách đến nhà, ai cũng khen" anh ba có giàn bầu đẹp thiệt". Họ săm soi, từng mảng là cuống hoa. Khách nước ngoài còn kề má bên trái bầu xanh lún phún lông tơ mà chụp hình kỷ niệm. Mấy anh chị sinh viên đạp xe ngang dừng lại nhìn đau đáu qua rào rồi khảo nhau "Nhớ nhà quả, tụi mày ơi" [ ]. Ông chủ tịch đến chơi nhà [...]. Cha tôi sai chị bếp mang rượu thịt ra ông chủ tịch khoát tay:
- Thôi, chú bảo chị ấy nấu canh bầu ăn .... Hôm ấy cả nhà tôi ăn lại bát canh ngày xưa, nghe ngọt làm lịm lưỡi. Chị bếp ngỏ nội. khoái chỉ cười dầy hàm ý. Hình như nội tôi vui. [...] Bà nội lẫn thơ lần thẩn rồi, mà hình như bà chỉ nhớ về quá khứ. Nội hay ra ngoài hiện, chăm chăm nhìn giàn bầu đang run rẩy trong gió. Bà ngồi đấy lặng lẽ, thẫn thờ, như chờ một tiếng vạc sành, một tiếng ếch kêu. Tay bà lạnh ngắt, tôi chạy vào phòng lấy lọ dầu thoa, vẫn thấy
mảnh bầu trái tim màu vàng trong ngăn kéo, cải màu vàng như của ra, của lúa, như của mái
nhà lá nhỏ lơ phơ dưới nắng chiều. Giàn bầu vẫn trước ngõ, có kẻ đi qua kêu lên, "tôi nhớ
nhà". Cha tôi bảo: "có thể bứt người ta ra khỏi quê hương nhưng không thể tách quê hương ra
khỏi trái tim con người." Và cha tôi lại nói đúng.
Trả lời câu hỏi/ Thực hiện yêu cầu:
(Trích Giàn bầu trước ngõ, Nguyễn Ngọc Tư)
Câu 1. Nhận xét về trình tự thời gian trong mạch truyện.
Câu 2. Phân tích tác dụng của ngôi kể - điểm nhìn trong mạch truyện.
Câu 3. Anh (chị) có cho rằng quê hương luôn trong trái tim mỗi người không? Vì sao?
Câu 4. Viết bài luận ( 500 chữ) phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật văn bản trên.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
câu 1: Trình tự thời gian trong mạch chuyện: văn bnar " Giàn bầu trước gió" của Nguyễn Ngọc Tư không tuân theo trình tự thời gian tuyến tính mà truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Quá khứ được kể lại thông qua kí ức của nhân vật trong văn bản và nhân vật chủ yêu là " người bà". Trong toàn bộ văn bản các yêu tố hiện tại đan xen, lồng ghép vào để tạo ra một bức tranh giản dị mà thân thương về cuộc sống gia đình và hình ảnh giàn bầu.
Câu 2;
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, người kể xưng " tôi" .Điểm nhìn của người kể: Người kể từu một vị trí là thành viên trong gia đình. Chính bởi vậy có thể thấu hiểu và khai thác các tình tiết, tâm lý nhân vật một cách sâu sắc. bên cạnh đó, ngôi kể này tạo sự gần gũi chân thực để người đọc có thẻ cảm nhận rõ hơn về cảm xúc của nhân vật cũng như những giá trị tốt đẹp về tình yêu thương gia đình sự gắn bó với quê hương thật đáng quý
Câu 3: Quê hương luôn hiện diện trong trái tim mỗi chúng ta. Bởi lẽ quê hương không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà còn đong đầy những kỉ niệm thơ ấu đẹp đẽ. Quê hương gắn liền với những con sộng, cánh đồng, con đường đi học với những kỉ niệm bên gia đình thân thương. Và chắc hẳn những kí ức tươi đẹp này sẽ mãi mãi đồng hành cùng chúng ta trên chặng hành trình của cuộc đời. Đi xa chúng ta luôn có nơi để trở về đó kaf quê hương là gia đình, quê hương dang rộng vào tay ôm chúng ta vào lòng là động lực để chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Chính vì vậy mà mỗi người cần phải yêu và tựu hào về quê hương, có trách nhiệm trong vuệc xây dựng và phát triển quê hương giàu đẹp.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1,Mạch truyện trong văn bản "Giàn bầu trước ngõ" của Nguyễn Ngọc Tư không tuân theo trình tự thời gian tuyến tính. Thay vào đó, truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Quá khứ được kể lại thông qua những ký ức và cảm xúc của các nhân vật, đặc biệt là người kể chuyện và bà nội. Những sự kiện hiện tại thì đan xen vào, tạo nên một bức tranh toàn cảnh về cuộc sống gia đình và giàn bầu. Cách sắp xếp này làm nổi bật sự gắn kết giữa quá khứ và hiện tại, giữa những kỷ niệm và những giá trị truyền thống.
2,Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất, điểm nhìn của người kể chuyện là một thành viên trong gia đình, có thể là một trong những người cháu của bà nội. Ngôi kể này giúp tạo nên sự gần gũi, chân thực và tạo điều kiện để người đọc cảm nhận sâu sắc hơn về những cảm xúc, suy nghĩ và kỷ niệm của các nhân vật. Đồng thời, điểm nhìn này còn giúp truyền tải thông điệp về tình cảm gia đình, sự gắn bó với quê hương một cách tự nhiên và sâu lắng.
3,Quê hương luôn trong trái tim mỗi người vì nhiều lý do. Đầu tiên, quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, gắn liền với những kỷ niệm ấu thơ và những người thân yêu. Những kỷ niệm đó, dù nhỏ bé nhưng luôn mang lại cảm giác bình yên và ấm áp. Thứ hai, quê hương còn là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa, truyền thống và phong tục tập quán, góp phần hình thành nên bản sắc cá nhân của mỗi người. Cuối cùng, tình yêu và nỗi nhớ quê hương thường là sợi dây kết nối con người với cội nguồn, giúp họ cảm nhận rõ hơn về bản thân và gia đình. Trong truyện, giàn bầu trước ngõ là biểu tượng cho tình yêu và nỗi nhớ quê hương, luôn tồn tại và đồng hành cùng gia đình dù trong những hoàn cảnh khác nhau.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin