

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Mọi thứ vẫn vậy, vẫn là vào cái ngày khai trường ấy, cái thời điểm nhộn nhịp của những cô cậu học sinh đang háo hức, mong chờ được quay trở lại với ngôi trường thân yêu. Những hàng cây xanh đung đưa xào xạc, ghế đá dài giữa sân trường, hay những dãy phòng học thân thuộc ấy như đang chào mừng tôi trở lại. Sáng sớm hôm ấy, như mọi năm, trên chiếc xe cũ được mua từ hồi bố tôi còn trẻ, bố đèo tôi đi qua con đường mòn quen thuộc, không khí thật háo hức, hội hộp như thể muốn đốt cạn sức lực của tôi vậy. Đến cổng trường, bảng hiệu trường sừng sững to lớn đập vào đôi mắt mong đợi của tôi. Mọi thứ sẽ bắt đầu nếu tôi bước qua cánh cổng ấy, đến đây cảm giác không thực đã bao quanh tôi, nó khá bình thường hơn so với những suy nghĩ viễn vông của tôi hồi đêm qua. Nhưng cũng cảm nhận được phần nào cái gọi là "bồi hồi, háo hức" mà người ta bảo. Mọi thứ ngày càng nhộn nhịp hơn, mọi người đổ dồn vào sân trường, những dãy ghế đỏ xếp hàng dài, đồng phục nghiêm trang, học sinh xếp thành từng hàng ngay ngắn. Vậy là đã bắt đầu một ngày khai trường ngoài sự mong đợi, mọi thứ vẫn như thế, dường như năm nào tôi cũng cảm nhận được cái hơi thở của ngày tựu trường ấy, nó không quá đặc biệt đối với tôi, nhưng có thể coi đó những kỉ niệm đẹp về một thời học sinh tràn đầy sức sống. Một mùa thu nữa đã về, tiếng trống trường vang lên khởi đầu một năm học với tràn đầy hứa hẹn, ước mơ, sự nỗ lực hay khát vọng một tương lai sáng lạn. Và mây vẫn cứ trôi, trời vẫn cứ xanh, còn tôi sẽ mãi phát triển hơn theo từng ngày, được học tập và rèn luyện, học những kiến thức bổ ích, làm quen bạn bè là một điều hạnh phúc, có thể nói được đến trường là một sự may mắn nhất mà tôi có thể có được.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 7 - là năm học thứ 2 của mái trường trung học cơ sở. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài học đầu tiên lớp 7.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin