

Viết đoạn văn ngắn (khoảng 10 dòng) kể về một kỉ niệm với thầy, cô giáo mà em nhớ mãi
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm
(1)Thời còn cắp sách đến trường thật vui ,nơi đó có biết bao kỉ niệm buồn vui .(2)Có những kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên ,kỉ niệm khó quên nhất của tôi là ngày đầu tiên đi học.(3)Năm tôi lên 4 tuổi ,mẹ dẫn tôi bước vào lớp mẫu giáo ,trong lòng tôi vừa náo nức ,vừa sợ hãi.(4)Khi đến trường,tôi nhìn mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ .(5)Tôi rụt rè nắm chặt tay mẹ ,bàn tay mẹ ấm áp ,làm tôi đỡ sợ đi được phần nào đó.(6)Khi bước vào lớp ,tôi thấy các bạn bằng tuổi mình và cô giáo đang ngồi trong lớp ,mẹ tôi để tôi ở đó và bắt đầu đi về .(7)Tôi nhìn theo bóng dáng mẹ dần dần đi xa ,tôi oà khóc thật to ,gọi mẹ quay lại và mẹ tôi vẫn cứ đi về như thế.(8)Cô giáo ôm tôi vào lòng và dỗ tôi nín đi ,các bạn khác cũng đến trò chuyện với tôi .(9)Tôi vui lắm ,từ trước đến nay ,ngoài mẹ tôi ra tôi chưa bao giờ chơi với ai cả ,tôi dần nín khóc ,vui đùa cùng các bạn.(10)Đến chiều khi nô đùa với các bạn xong ,mẹ tôi đến đón tôi về nhà ,tôi vẫn muốn ở lại cùng các bạn hơn ,rồi tôi chào cô về nhà .(11) Đến bây giờ kỉ niệm ngày ấy vẫn in sâu trong trái tim tôi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Kỉ niệm nào cũng phải bị xóa bỏ, nhưng đôi khi có một khỉ niệm thời tuổi ấu thơ mà tôi nhớ mãi. Kỉ niệm này theo tôi từ lớp 1 đến bây giờ. Đó là khi tôi mới tập những nét chữ cong vẹo, xiêng qua xiêng lại, toàn là những chữ viết to đùng không như cấp 2 tôi học. Mới cầm bút như những bạn khác, tay tôi cảm giác rất rung, viết những chứ lệch loạc, khó chịu, không đẹp như những bạn khác. Vốn dĩ tôi chưa được ai rèn chữ từ bé. Cô Thảo - cô giáo năm lớp 1 của tôi lại gần, nắm lấy bàn tay bé xíu, nhỏ con của tôi và đưa qua đưa lại nhẹ nhàng, tập cho tôi viết từng chữ nhỏ gọn, đẹp. Bàn tay cô thon dài, cũng có nhiều nếp nhăn trên mặt rồi. Một thời gian dài trôi qua, đã lên lớp 5 rồi, sắp phải tạm biệt ngôi trường tiểu học và cả các cô, các thầy cũ đã từng dạy chúng tôi năm đó. Gặp được cô Thảo, tôi chạy lại, ôm chằm lấy cô, vừa ôm vừa lau những giọt nước mắt chảy dài trên má, vừa nói: " Cô ơi, nhất định, sang lớp 6, con sẽ cùng các bạn đến tặng hoa, thăm viếng cô vào ngày 20/11 ạ ! " Nhiều khi cũng không gặp được cô, tâm trạng tôi lúc ấy cũng buồn hẵn lên, nhưng đôi khi lại lấy cuốn vở tập viết hồi lớp 1 kia, coi lại rồi nhớ đến cô. Công ơn của cô đã khắc sâu vào tâm trí tôi, cảm ơn cô đã cho em kỉ niệm đẹp nhất trong đời !
` @ ` ` kyu `
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
6039
2359
6598
Đánh số làm gì zị anh ?
657
4947
1102
đánh số câu á,để bt bao nhiêu câu .Khi viết vô vở ko cần ghi đâu
6039
2359
6598
:v
6039
2359
6598
hình như e lỡ ghi hơn rùi :v
657
4947
1102
uk ,bn viết dài hơi thì tuỳ bn thôi