

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tôi là Bọ Dừa, một thành viên nhỏ bé nhưng luôn tràn đầy tình yêu thương trong gia đình Cánh Cam. Cuộc sống của chúng tôi vốn dĩ rất bình yên và hạnh phúc, với những buổi sớm mai cùng nhau kiếm ăn, những buổi trưa hè cùng nhau trú nắng dưới bóng cây, và những buổi tối quây quần bên nhau kể chuyện. Nhưng sự bình yên ấy đã tan biến vào cái ngày định mệnh Cánh Cam lạc mất mẹ.
Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày hôm ấy. Trời nổi gió lớn, những cơn gió mạnh mẽ xô đẩy mọi vật. Cánh Cam, vốn dĩ còn nhỏ và yếu ớt, đã bị gió cuốn đi, lạc vào một khu vườn hoang đầy gai góc. Cả gia đình tôi nháo nhào đi tìm, gọi tên Cánh Cam khản cả giọng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít và tiếng ve sầu kêu ran buồn bã.
Khi biết rằng Cánh Cam đã thật sự lạc mất mẹ, tôi cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Tôi thương Cánh Cam bé bỏng, không biết con có sợ hãi không, có đói bụng không, có ai bảo vệ con không. Tôi cũng thương mẹ Cánh Cam, người đã luôn yêu thương và chăm sóc chúng tôi, giờ đây đang phải chịu đựng nỗi đau mất con.
Không thể ngồi yên, tôi quyết định lên đường đi tìm Cánh Cam. Tôi biết rằng hành trình này sẽ rất khó khăn và nguy hiểm, nhưng tôi không thể bỏ mặc Cánh Cam một mình. Tôi bỏ dở việc nấu cơm, Cào Cào ngưng giã gạo, Xén Tóc thôi cắt áo, tất cả chúng tôi đều đồng lòng cùng nhau đi tìm Cánh Cam.
Chúng tôi đi khắp khu vườn hoang, vượt qua những bụi gai sắc nhọn, những vũng lầy trơn trượt. Chúng tôi gọi tên Cánh Cam, lắng nghe mọi âm thanh, hy vọng sẽ tìm thấy con. Đã có lúc chúng tôi cảm thấy tuyệt vọng, muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến Cánh Cam bé bỏng đang cô đơn lạc lõng, chúng tôi lại có thêm động lực để tiếp tục.
Và rồi, phép màu đã xảy ra. Vào một buổi chiều tà, khi chúng tôi gần như đã kiệt sức, bỗng nghe thấy tiếng Cánh Cam gọi mẹ. Tiếng gọi yếu ớt, nhưng vẫn mang theo niềm hy vọng. Chúng tôi mừng rỡ chạy theo tiếngvà cuối cùng, chúng tôi đã nhìn thấy Cánh Cam và mẹ đang ôm nhau trên một lối mòn nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như cả thế giới bừng sáng. Mọi mệt mỏi, lo lắng đều tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô bờ bến. Chúng tôi reo hò, nhảy múa, ôm chầm lấy nhau. Cánh Cam đã trở về, gia đình chúng tôi lại được đoàn tụ.
Đêm hôm đó, chúng tôi quây quần bên nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Chúng tôi kể cho Cánh Cam nghe về hành trình tìm kiếm đầy gian nan, và Cánh Cam cũng kể cho chúng tôi nghe về những khó khăn mà con đã trải qua khi lạc mất mẹ. Chúng tôi nhận ra rằng, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu thương gia đình vẫn luôn là sức mạnh lớn nhất, giúp chúngvượt qua mọi thử thách."
Xin hãy nhất 5 sao và cảm ơn vs ak
#Danghoaian01
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin