

Trong chúng ta, ai cũng từng ít nhất 1 lần mắc lỗi. Những lỗi lầm ấy sẽ giúp chúng ta nhận ra hạn chế, khuyết điểm của bản thân và cũng khiến cho ta cảm thấy buồn và tiếc nuối. Em hãy kể lại trải nghiệm đó
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong chúng ta, ai cũng có một lần mắc lỗi trong đời, những lỗi lầm ấy sẽ giúp chúng ta nhận ra hạn chế, khuyết điểm của bản thân và cũng khiến cho ta cảm thấy buồn và tiếc nuối, riêng tôi, tôi cũng có trải nghiệm không bao giờ quên, đó là Traỉ nghiệm tôi bị ốm và được Mẹ chăm sóc.
Sáng hôm ấy, trời cao xanh vời vợi, những chú chim thi nhau hót ca tạo nên một vẻ đẹp tuyệt vời, đang say sưa ngắm nhìn chúng, bỗng mẹ tôi nói: "Con ở nhà nhé!" `-` Tiếng nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh lại trong hiện thực, thì ra mẹ chuẩn bị đi tiệc, do không thích náo nhiệt nên tôi không đi. Vì ở nhà một mình, nên mẹ tôi đã dặn rất tỉ mỉ là không được ra ngoài, vì trời hôm nay sẽ rất nắng, mà cơ địa của tôi dễ nổi nóng nên không được ra ngoài. Miệng thì cứ bảo dạ dạ vâng vâng nhưng khi mẹ ra ngoài rồi vì tự nhiên Lan `-` Hàng xóm của tôi sang rủ chơi, do ở nhà một mình nên tôi đã nhanh chóng quên mất lời mẹ dặn mà đi chơi với bạn. Trời bây giờ bắt đầu nắng, những tia nắng như cháy da cháy thịt bao trùm lấy ngôi làng chúng tôi, trán đứa nào cũng đẫm mồ hột hạt, chơi một hồi, chúng tôi quyết định đi ăn kem, ăn xong cũng là xế chiều, bây giờ tôi mới hoảng hốt khi nhớ tới lời mẹ dặn và vội vã chạy về nhà, vừa về đến nhà, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm vì mẹ vẫn còn chưa về.
Chợt mẹ về, mẹ xoa đầu tôi thì thấy rất nóng, mẹ liền lấy thuốc hạ sốt cho tôi uống và vội vàng đưa tôi đi khám bệnh, tôi bị sốt và đau họng, biết tôi không ăn được, mẹ liền nấu súp rồi xúc cho tôi ăn như hồi còn bé vậy, mẹ không trách mắng tôi, ngược lại mẹ chỉ ân cần dịu dàng dạy dỗ tôi. Tối đến, tôi cứ có cảm giác như bàn tay của ai đó chạm vào chán mình vậy, bàn tay ấy mềm mại và ấm áp làm sao, đêm đêm, mẹ cứ túc trực bên cạnh tôi, tôi bảo mẹ đi ngủ, mẹ nói mẹ đang ngủ mà, nhưng suốt đêm tôi chẳng thấy mẹ ngủ chút nào, đôi mắt của mẹ hiện lên một vẻ buồn bất tận, quầng thâm tím đầy mắt, mẹ hiền như một "Cô Tiên" trong truyện cổ tích vậy, Tôi hối hận rồi, giá như tôi không đi chới với bạn mà ở nhà thì có lẽ mẹ đã được đi ngủ, giá như tôi có thể ôm lấy bàn tay ấy thì tốt rồi, nhưng bây giờ tôi chẳng thể làm được...
Tôi rất là hối hận vì việc mình đã làm, tôi hứa sẽ luôn nghe lời mẹ, đây cũng là một bài học quý giá nhất của đời tôi....
`Liana3212`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tham khảo :
⇒ Một lần , tôi là một học sinh của Trường THCS Tòng Bạt , tôi đã từng mắc một lỗi rất lớn trong việc quản lý thời gian . Đó là khi tôi đã để quên một bài tập quan trọng và không nộp đúng hạn. Lúc đó, tôi đã dành quá nhiều thời gian cho việc giải trí và chơi game mà quên mất về việc hoàn thành bài tập. Khi nhận ra lỗi lầm của mình, tôi đã cảm thấy rất buồn và tiếc nuối vì đã lãng phí thời gian và không đảm bảo trách nhiệm của mình. Hậu quả của việc này là tôi bị mất điểm và ảnh hưởng đến kết quả học tập của mình. Tôi đã phải làm việc vất vả hơn để bù đắp điểm số và học bài để không mắc lỗi tương tự trong tương lai. Từ trải nghiệm đó , tôi đã nhận ra rằng quản lý thời gian là một kỹ năng quan trọng mà tôi cần phải rèn luyện . Tôi đã học cách ưu tiên công việc, tạo ra lịch trình và tuân thủ nó một cách nghiêm túc. Tôi cũng đã học được bài học về trách nhiệm và sự tự giác trong công việc của mình. . Mặc dù lỗi lầm đó đã gây ra sự buồn và tiếc nuối, nhưng nó cũng đã giúp tôi trưởng thành và nhận ra những hạn chế của bản thân. Từ đó, tôi đã học cách khắc phục và tránh mắc phải những lỗi tương tự trong tương lai.
~~~ Chúc bn học tốt ~~~
@Thaonguyen0309
#hoidap247
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
2
1392
0
bài này hay quá ak
1883
11204
2171
cảm ơn bn ạ
2
1392
0
hay nhưng hơi ngắn
1883
11204
2171
....
1883
11204
2171
dài zị mà bn kêu ngắn là hết cứu r ;-;
2
1392
0
viết vào vở chx đc 2 trang nx
0
50
0
Mỗi kỉ niệm đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi vẫn còn nhớ mãi về kỉ niệm về một lần tôi đã trốn học cùng với nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản do cô phải đi họp. Hùng đã rủ tôi trốn ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô đã nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói rằng sẽ đến gặp phụ huynh để trao đổi vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Bố của tôi rất nghiêm khắc và khó tính. Cuối tuần, cô đã đến nhà nhưng chỉ có mẹ ở nhà, còn bố tôi đã đi công tác. Cô nói chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi ngồi trên phòng, thở phào nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng cũng rất lo lắng. Sau khi cô ra về, mẹ đã gọi tôi lại để trò chuyện. Trái với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi đã tỏ ra khó chịu, còn cãi lại mẹ. Khi nghe những lời tôi nói, mẹ chỉ im lặng. Tôi thấy ánh mắt của mẹ buồn bã. Mấy ngày sau, bố đi công tác về. Một hôm, tôi đi học về thì nhìn thấy một bức thư trên bàn. Tôi mở thư - một dòng chữ quen thuộc của bố hiện ra. Những lời bố viết khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi nhận ra những điều mà mẹ hy sinh cho mình thật lớn lao. Và tôi cảm thấy ân hận vô cùng về những lời nói vô lễ lúc đó. Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi đã đề nghị được giúp mẹ rửa bát. Sau đó, khi bố mẹ ngồi xem vô tuyến ở phòng khách. Tôi đã nói lời xin lỗi với bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó, tôi cảm nhận được bố mẹ đã rất xúc động. Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ của mình. Nước mắt rơi lúc này mà không biết. Quả thật, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân sẽ bao dung, dạy dỗ cho mỗi người những bài học quý giá. Kỉ niệm này đối với tôi thật ý nghĩa biết bao. Rút gọnMỗi kỉ niệm đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi vẫn còn nhớ mãi về kỉ niệm về một lần tôi đã trốn học cùng với nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản do cô phải đi họp. Hùng đã... xem thêm