Theo ý của em cho bài này thì là: Trái tim và tâm hồn
Mọi người lí giải giúp em tại sao người mù lại thế này thế kia, người mắt sáng lại thế này thế kia được kh ạ? Viết dài dài chút ạ
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều đã kể lại câu chuyện về một ông già mù trên trang Facebook cá nhân của mình:
Nhưng câu chuyện chính mà tôi sắp nói là một câu chuyện về một ngày mù sương. Đó là một ngày có thực trên thế gian này. Đó là một ngày thời tiết thay đổi lạ thường. Buổi sớm thức dậy, cả thị xã nhỏ bé của tôi dày đặc sương mù. Sương mù dày đặc đến mức tôi không nhìn thấy chính bậc cửa nhà mình. Tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà để đưa con đến trường. Tôi lần mò ra đường. Lúc đó, sương mù như xuống dày đặc hơn. Tôi nhận thấy mọi người trên đường đều không ai chạy xe máy hay xe đạp. Họ không còn khả năng nhận ra con đường họ vẫn đi nữa. Họ lúng túng ngước mắt lên tìm biển chỉ đường nhưng sương mù đã nhấn chìm cả những biển chỉ đường. Nhiều tiếng nói cất lên hỏi nhau đi hướng nào. Nhưng chẳng ai biết phải đi như thế nào nữa.
Tôi nhớ lúc đó có một người cất tiếng chỉ đường cho chúng tôi. Nhưng nhiều người trên phố đó đã nhận ra người chỉ đường ấy chính là ông già mù vẫn đi qua thành phố ngày ngày.
Ông dừng lại giữa đám người đang cố lần mò tìm đường và chỉ đường cho họ. Nhưng không một ai trong đó có tôi tin lời của một người mù. Có người nổi nóng mắng ông già mù lại dám chỉ đường cho những kẻ sáng mắt. Khi biết không ai chịu nghe mình, ông già mù bỏ đi. Ông bước ung dung trên con đường mà những người sáng mắt đang rối loạn và lạc hướng.
Mãi sau này, cũng vào một sớm đầu đông, tôi mới suy ngẫm về ông già mù trong buổi sớm sương mù ấy. Tại sao những người sáng mắt lại không tìm được đường trong sương mù còn ông già mù lại có thể đi một cách dễ dàng như thế? 1