Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
87
41
Thơ là sự rung cảm mãnh liệt của tâm hồn thi sĩ “mở hồn ra đón lấy tất cả những vang động cảu cuộc đời.” (Nam Cao). Thơ là những nốt nhạc ngân lên giai điệu tha thiết của tiếng lòng người vầm bút. Và bài thơ “MXNN” chính là tiếng lòng của nhà thơ Thanh Hải. Đó là những vần thơ hay, bộc lộ thiết tha nội cảm, tình yêu thien nhiên, đất nước của nhà thơ.
Bài thơ ra đời tháng 11/1980-5 năm sau ngày đất nước giành được độc lập, và đây cũng là một hoàn cảnh rất đặc biệt đối với nhà thơ Thanh Hải. Ông đang bị bệnh nặng phải điều trị tại bệnh viện trung ương tp Huế và một tháng sau ông qua đời. Có hiểu cho hoàn cảnh của nhà thơ trên giường bệnh, ta mới thấy hết dược tấm lòng yêu thiên nhiên, cuộc sống của nhà thơ.
Mở đầu bài thơ, tác giã đã miêu tả bức tranh thiên nhiên và bộc lộ cảm xúc của mình
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Bức tranh thiên nhiên xứ Huế được tạo nên từ những hình ảnh giàu sức gợi ‘dòng sông xanh: :bông hoa tím”. Đó là những hình ảnh, tín hiệu đặc trưng của mùa xuân xứ Huế. Trên mặt nước nổi bật hình ảnh “một bông hoa tím biếc” màu tím của bông hoa làm cho ta liên tưởng đến những cô gái xứ Huế với chiếc áo dài tím thướt tha. Từ “một” chỉ số ít tạo nên thế đối lập giữa dòng sông xanh mênh mông và bông hoa tím nhỏ bé. Nhưng người đọc không hề thấy sự nhỏ bé của bông hoa mà ở bông hoa ấy toát lên sức sống mãnh liệt, vươn lên trong cuộc sống. Phép đảo ngữ đảo động từ “mọc” lên đầu câu là một dụng ý nghệ thuật của tác giả. Tác giả muốn khắc sâu trong tâm trí người đọc hình ảnh bông hoa đang từ từ lồ lộ vương lên xòe nở trên mặt nước.
Tiếp theo, bức tranh thiên nhiên ấy không chỉ có họa mà còn có nhạc.
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời.
Nhà thơ gọi “ơi” nghe sao mà tha thiết thế. Lời gọi ấy không phải cất lên từ tiếng nói mà nó cất lên từ sâu thẫm trong tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống, đất nước của nhà thơ. Cảm xúc của nhà thơ đã thực sự trào dâng qua câu hỏi tu từ “hót chi mà vang trời” thứ âm thanh không thể thiếu ấy làm sống dậy cả không gian cao, rộng của thiên nhiên, làm vực dậy cả một tâm hồn của người thi sĩ đang phải đối mặt với những bóng đêm u ám của cuộc đời.
Cuối cùng, thiên nhiên vốn hào phóng và bạn tặng cho con người những điều tuyệt vời nhất, và nhà thơ đã đón nhận nó bằng cả trái tim của mình.
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Cụm từ “giọt long lanh” làm cho ta liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh phong phú và thú vị. Đó có thể là giọt sương còn đọng lại trên lá, có thể là giọt nắng sớm rọi bên thềm hay cũng có thể là những giọt mưa xuân.. Nhưng theo mạch cảm xúc của bài thơ thì có lẽ đây là giọt âm thanh của tiếng chim ngân vang, đọng lại thành từng giọt niềm vui rơi xuống cõi lòng của người thi sĩ. Phép ẩn dụ chuyển đổi cảm giác được sử dụng rất tài tình, tác giả đã cảm nhận bức tranh thiên nhiên ấy bằng rất nhiều giác quan : thị giác, thính giác, và cả xúc giác. Của chỉ “tôi đưa tay tôi hứng” thể hiện sự trân trọng, nâng niu những thứ mà thiên nhiên ban tặng cho tác giả và mọi người.
Nếu khổ thứ nhất của bài thơ đã mở ra một khung cảnh thiên nhiên thơ mộng thì qua khổ thứ hai đã mở ra cho ta thấy mùa xuân của con người
Mùa xuân ng cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Có thể thấy nhà thơ đã cảm nhận khung cảnh thiên nhiên qua hình ảnh “người cầm súng” và “người ra đồng”. Ta có thể thấy đây là biểu tượng của 2 nhiệm vụ chính của nước ta lúc bấy giờ. Đó chính là xông pha ra tuyền tuyến chiến đấu và lao động sản xuất để xây dựng hậu phương vững chắc. Hình ảnh “người cầm súng” kết hợp với hình ảnh “lộc giắt đầy trên lưng” gợi cho ta liên tưởng đến những vòm lá ngụy trang của các anh bộ đội ta trong những năm chiến đấu cứu nước. Hình ảnh “người ra đồng” đi liền với hình ảnh “lộc trải dài nương mạ” gợi cho ta thấy được những cánh đồng lúa tươi tốt, báo hiệu một mùa màn bội thu cho những người nông dân. Thêm vào đó, khổ thơ đã sử dụng điệp từ “mùa xuân” và điệp từ “lộc” dã gợi lên quang cảnh mùa xuân tươi thắm. Khổ thơ khép lại với những dòng thơ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Dòng thơ trên đã sử dụng điệp từ tất cả cùng với từ láy “hối hả”, “xôn xao” gợi một cuộc sống sôi động, hối hả, khẩn trương trước nhiệm vụ xây dựng đất nước.
Và để trước khung cảnh thiên nhiên của con người ấy thì nhà thơ đã thể hiện niềm tự hào, tin tưởng về tương lai đất nước.
Đất nước bốn ngàn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước
Nhà thơ đã nhắc lại chặng đường 4000 năm của đất nước. Thông qua cacs tính từ “vất vả”, “gian lao” ta có thể thấy được quá trình dựng nước và giữ nước của nhân dân ta vô cùng khó khăn. Cùng với đó, cấu trúc song hành “đất nước bốn ngàn năm” và “đất nước như vì sao” đã diễn tả sự vận động đi lên của lịch sử và lời khẳng định về sự trường tồn vĩnh cửu của đất nước. Cụm từ “cứ đi lên phía trước” khép lại khổ thơ như một lời khẳng định, một sự thể hiện ý chí và lòng quyết tâm niềm tin sắt đá của nhân dân ta.
Nếu ở các khổ thơ trên, tác giả đã cho ta thấy mùa xuân của thiên nhiên và con người thì đến đây tác giả đã bày tỏ khát vọng sống của mình
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Đoạn thơ đã sử dụng điệp từ “ta làm” để bày tỏ ước nguyện chân thành của mình. Nhà thơ muốn trở thành một con chim để dâng tiếng hót mua vui cho đời, muốn làm một cành hoa để điểm tô thêm sắc thắm cho bức tranh xuân. NHững hình ảnh trên đều là những hình ảnh đẹp. Ta cũng đã bắt gặp những hình ảnh này ở đầu bài thơ nhưng đến đây tác giả đã sử dụng những hình ảnh đó để bày tỏ thái độ sống của mình. Mong muốn sống có ích được góp phần tinh túy của mình vào mùa xuân của đất nước chính là tâm nguyện của tác giả. Cái tôi trong những phần đầu giờ đây đã chuyển thành cái ta chung. Đây chính là cách nhà thơ khảng định không chỉ riêng mình mà còn rất nhiều người đâng âm thầm làm việc cống hiến sức mình. Với hình ảnh nốt trầm và cách lặp từ một ta có thể thấy ước nguyện của tác giả không cao giọng mà chỉ là một nốt trần để góp vào bản hòa ca chung của toàn dân tộc.
Khổ thơ thứu 5 chính là tâm nguyện của tác giả không kể tuổi tác hay bệnh tật.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
“một mùa xuân nho nhỏ” là một ẩn dụ đầy sáng tạo thể hiện khát vọng sống cao đẹp. Mỗi người, mội sự cống hiến đều được ví như là một mùa xuân nhỏ để góp phần vào mùa xuân lớn của đất nước, dân tộc. Đó cũng chính là ước nguyện nhỏ bé của nhà thơ, đó là được làm việc, được hi sinh và cống hiến không kể tuổi tác hay bệnh tật. Hai câu cuối của khổ 5 mang một âm điệu rắn rỏi, cùng điệp từ “dù là” đã góp phần khẳng định sự tự tin trước mọi khó khăn, gian khổ của cuộc đời.
Đoạn thơ đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn mãi trong lòng người dọc bởi nguyện ước chân thành của tác giả. Đẹp hơn cả nó ko phải là ước nguyện của riêng Thanh Hải mà còn là của tất cả chúng ta. Vì vậy ta phải tự nhủ để làm những điều có ích cho xã hội.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin