Viết bài văn kể lại chuyến đi về quê Ko chép mạng mở bài ,thân bài,kết bài rõ ràng
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
# Olwen.
Vậy là một kì học nữa đã kết thúc, ba tháng hè nữa lại bắt đầu.Năm nay, tôi rất háo hức vì nghe tin bố sẽ cho tôi về quê suốt những 3 tháng hè.Và trong 3 tháng hè này, tôi đã có thể trải nghiệm được biết bao nhiêu điều rất ý nghĩa.
Vào đúng sáng sớm , khi gà còn chưa gáy tôi đã bắt đầu soạn hành lí để bố đưa về quê.Khoảng hơn hai tiếng sau, tôi đã có mặt ở bến xe, xa xa chị Nga - con gái cả của bác tôi đã đến đón tôi về nhà.Gia đình tôi không ở nơi thành phố chật chội, mù mịt khói xe ô tô, xe máy mà là ở quê, nơi có không khí trong lành, bà con ở đây ai cũng tốt bụng.
Vào buổi sáng sớm, tôi luôn thức dậy sớm nhất để có thể đi dạo cùng với bà nội.Đúng thật là không khí ở quê, bầu khôn khí rất trong lành và dễ chịu vô cùng.Tiếng gà gáy vang vọng tít đằng xa, những hạt sương sớm còn đọng trên lá lấp lánh như những viên kim cương thật đẹp làm sao.Một làn gió mát khẽ lướt qua làm những cành cây xào xạc vào nhau.Bầu trời lúc nào rất trong xanh, không một gợn mây nào cả khiến khung cảnh nơi đây trông thật thơ mộng.Một vài chú chim sơn ca xuất hiện cất tiếng hót như muốn đón chào một ngày mới đã bắt đầu.Đi một hồi, tôi và ông quên cả giờ giấc mà đã đến trưa rồi.Tôi và ông cùng nhau về nhà , thưởng thức những món ăn của bà nội tuy đơn giản nhưng lại rất ngon.
Đến chiều, tôi đã xin ông nội và bác Thoa ra đồng thu hoạch lúa.Với một đứa trẻ ở trên thành phố, lúc nào cũng chỉ ngồi trong phòng thì công việc này quả thật rất khó khăn.Chị Nga là người hướng dẫn tôi cánh cầm liềm và cách để gặt lúa sao cho đúng cách.Dưới ánh nắng oi ả của mùa hè, tất cả các bà con nông dân vẫn làm việc một cách chăm chỉ nhất.Tay ai cũng nhanh thoăn thoắt vì đã làm công việc nào rất thành thạo rồi.Đôi lúc, tôi nhìn các cô bác nông dân xung quanh mà tự cảm thấy thật khâm phục họ.Sau một thời gian ngắn, tôi cũng đã thành thạo và quen tay hơn , bác Thoa còn khen tôi chẳng mấy chốc sẽ trở thành một người nông dân đích thức, chính lời khen ấy của bác khiến tôi quên cả ánh nắng oi ả mà chăm chỉ làm việc.
Sau cuộc trải nghiệm này, tôi nhận ra được giá trị của lao động quý giá đến nhường nào.Tôi đã cảm nhận được sự vất vả của những bà con nông dân trên cánh đồng gặt những bông lúa để sản xuất ra những hạt gạo trắng tinh , thơm và dẻo trong mỗi bữa cơm mà tôi ăn hàng ngày.
Những khoảng thời gian được trải nghiệm ở quê hương, em cảm thấy nơi đây thật đẹp và thơ mộng biết bao.Qua đó, em đã được thử làm những công việc khiến bản thân mình biết ơn nhiều hơn đối với những bác nông dân.Chuyến đi này tuy hơi ngắn nhưng lại khiến em cảm nhận được những điều dù nhỏ nhặt nhất nhưng lại rất đáng quý, dường như cảm thấy bản thân như trưởng thành hơn nhiều.Em tự nhủ với bản thân rằng sẽ cố gắng học tập nên người để mai này sẽ có thể xây dựng được quê hương trở nên giàu và đẹp hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Xem thêm:
Cuối tuần vừa rồi là ngày cuối tuần của năm 2020, em và cả nhà đã cùng nhau về quê ngoại thăm ông bà. Cũng đã khá lâu chưa được về thăm quê, nên em vô cùng mong chờ và thích thú.
Sáng hôm đó, đúng bảy giờ sáng, cả nhà em lên xe, cùng nhau tiến về quê ngoại. Dọc đường đi, em ngồi ôm quả bơ làm bằng bông do bà ngoại tặng, mà lòng nghĩ miên man. Em nhớ về những ngày được sống cùng bà hồi còn bé, được bà yêu thương, dẫn dắt. Càng suy nghĩ, em lại mong xe đi thật nhanh để sớm được gặp bà.
Chợt, em nhìn thấy lướt qua khung cửa một cái cổng chào rất lớn đề rằng Chào mừng các bạn đến với huyện Mỹ Lý. Vậy là, xe đã tiến vào địa phận của ngôi làng rồi. Vẫn là con đường, hàng cây đó, nhưng có nhiều nét khác lạ. Vì chúng được trang trí lại, chào mừng năm mới. Những con đường sạch sẽ, cỏ dại được cắt tỉa gọn gàng. Hàng cây xanh như thêm cao lớn hơn mấy tháng trước rất nhiều, trên thân vắt những sợi dây tua rua nhiều màu sắc, đậm đặc không khí lễ hội. Sau một khúc cua, xe dừng lại trước ngôi nhà mái ngói quen thuộc. Không cần ai nhắc nhở, em cũng tự mình tìm được lối vào. Đẩy cánh cửa gỗ màu nâu ra, em đi thẳng vào sân. Phía trên đầu là giàn mướp xanh rì, hai bên lối đi là những mảnh vườn nhỏ trồng các loại rau củ tươi tốt. Cùng với những hàng hoa cúc, hoa hồng, hoa đồng tiền, hoa thược dược, trông thật là xinh đẹp và ấm cúng. Chợt, một tiếng nói dịu dàng vang lên:
- Cháu đã về rồi đấy à!
Lần theo tiếng nói, em nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cửa bếp. Đó chính là bà ngoại thân yêu của em. Ngay lập tức, em chạy lại, sà vào lòng bà, sung sướng mà cảm nhận cái vuốt ve hiền từ của bà. Cảm giác như trái tim của em được lấp đầy bởi thứ tình cảm thiêng liêng ấy. Rồi bố mẹ cũng xách theo các túi đi vào ở phía sau. Ông ngoại cũng từ phía vườn sau nhà đi lên trước sân. Mọi người hồ hởi ôm lấy nhau, tay bắt mặt mừng. Trong cả quá trình đó, em cứ đứng giữa ông và bà, cầm lấy vạt áo của ông mà di chuyển. Giống như hồi còn bé, mỗi khi đội hội đông, ông sẽ dặn em nắm chặt vạt áo của ông cho khỏi bị lạc.
Trưa hôm đó, em được ăn một bữa cơm rất ngon. Đã lâu rồi em mới cảm thấy ngon miệng đến như thế. Tuy là mâm cơm đạm bạc, nhưng những món ăn đó vẫn hấp dẫn vô cùng, bởi nó được nấu bởi tình thương của bà. Em ngồi đó, giữa sự yêu thương, quan tâm của ông bà ngoại, của bố mẹ, sự sum vầy hạnh phúc ấy khiến em lâng lâng.
Ngày hôm sau, em được theo bà đi chợ. Buổi chợ phiên đầu năm mới, vừa đông vui lại có nhiều mặt hàng xinh đẹp. Nhìn thấy cái gì em cũng phải trầm trồ và chạy lại ngắm nghía. Cái cảm giác của khu chợ này khác hẳn ở trung tâm thương mại. Mọi người bày hàng hóa một cách tự nhiên trên các tấm bạt, không có tiếng nhạc rộn ràng, không có những cô nhân viên với bộ đồ đồng phục. Nhưng không khí vẫn vui vẻ, tấp nập vô cùng. Đến lúc về, bà mua cho em một xâu kẹo hồ lô. Lớp vỏ bên ngoài ngọt ngào, quả sơn tra bên trong thì chua chua. Ăn hết rồi mà em cứ tiếc mãi. Chiều đó, ông ngoại dẫn em ra sau vườn, hái một rổ lớn các loại quả thơm ngon do tự ông chăm sóc. Đó là những quả ổi chín mọng, một rổ sim tím lịm, vài ba quả dưa đỏ tươi. Tất cả, là do ông bà cố tình để dành lại, chờ gia đình em về mới hái cho. Đó là cái tấm lòng thơm thảo muôn đời của người ông người bà.
Mãi đến lúc lên xe, em vẫn nuối tiếc vô cùng. Bởi thời gian được ở cạnh ông bà sao mà ngắn quá. Em chưa được tâm sự thật nhiều với ông bà. Cùng ông bà ra ruộng, lên núi chơi. Nhưng không sao, vào dịp nghỉ lễ tới, chắc chắn em sẽ lại về quê thăm ông bà ngoại, để tiếp tục những mong ước còn dang dở kia.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
81
1191
37
Bạn ơi sửa lại giúp mình vào dịp tết được không ạ