

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Bảo kính cảnh giới số 28 của Nguyễn Trãi đã để lại những ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Trước hết, chúng ta cảm nhận được trong bài thơ là nỗi nhớ quê hương tha thiết của tác giả: "Nghìn dặm xem mây nhớ quê". Chỉ một hình ảnh đám mây nhưng cũng đủ để khơi gợi muôn vàn nhung nhớ trong lòng người. VÌ lẽ đó, tình cảm đã thôi thúc để nhà thơ "chẳng chờ cởi ấn gượng xin về". Dù nơi quan trường có mệt mỏi, áp lực, nhưng khi nỗi nhớ quê hương trào dâng, nhà thơ vẫn bộc lộ tình cảm thiết tha, nồng ấm.
Thiên nhiên nơi quê nhà hiện ra đẹp, thơ mộng với "phong nguyệt nhàn tự tại", "suối nước đầy cái trúc", "quẩy trăng túi nặng thẳng hề". Thế giới tâm hồn tình cảm của thi nhân phải nhạy cảm, phải tinh tế mới buông được những "công danh" kia để giữ cho lòng "nhàn tự tại". Chỉ vài hình ảnh, vài câu thơ thôi, nhưng người đọc cảm nhận được tâm thế, tâm thái của tác giả.
Điệp ngữ trong hai câu cuối "chẳng quản" và đối "khen, chê" giúp người đọc thấy được sự dứt khoát của tác giả với đời. Ông không bị lệ thuộc vào vòng danh lợi mà tự tìm kiếm cho mình một thế giới tâm hồn, tình cảm đẹp tươi.
Như vậy, trong toàn bài thơ, tác giả đã thể hiện tình yêu quê, gắn bó với thiên nhiên. Và hơn hết ,ẩn chứa trong đó còn là tình cảm hướng đến đời sống thanh tao, coi thường danh lợi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin