Đọc đoạn văn sau rồi trả lời câu hỏi:
'' Có hai từ thường lặp đi lặp lại.... không bao giờ thiếu niềm vui "
( Phạm Lữ Ân- Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Chương 4: Những khoảnh trống không phải để lấp đầy)
Câu 1: Anh/ chị hãy chỉ ra cách thức lập luận và hiệu quả của cách thức ấy trong việc
truyền tải thông điệp của người viết.
Câu 2:Ngôn ngữ, giọng điệu trong văn bản có điểm gì? Chúng phù hợp với đối tượng mà
văn bản hướng tới như thế nào?
Câu 3: Vấn đề được người viết đặt ra ở văn bản này là gì?
Câu 4: tác giả đã thể hiệm quan điểm của mình đối với một entry thường gặp của các
bạn trẻ hiện nay như thế nào?
Câu 5: Từ hiểu biết của bản thân, anh/chị suy nghĩ gì về thông điệp mà tác giả muốn gửi
đến các bạn trẻ: Những khoảng trống không phải để lấp đầy?
Câu 6: Anh/ chị có thể chia sẻ những kinh nghiệm nào của mình về cách vượt qua nỗi
buồn hoặc sự cô đơn? Hãy thể hiện bằng một đoạn văn khoảng 10-15 dòng?