Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong tác phẩm Làng, nhà văn Kim Lân đã xây dựng được một tình huống truyện giàu kịch tính: Hiểu lầm rồi vỡ lẽ về việc làng Dầu cùa mình theo giặc. Đây là dạng tình huống thường được các nhà văn sử dụng và trong tác phẩm này nó đã khiến nhân vật bộc lộ tính cách của mình. Việc rời làng đi tản cư là sự việc có ý nghĩa tạo khung cho câu chuyện. Đó chưa phải là tình huống. Phải đến khi ông Hai nghe tin đồn làng của ông theo Tây làm Việt gian thì tình huống mới thực sự bắt đầu. Ông Hai vốn là người yêu làng tha thiết, ông rất tự hào cái làng thân yêu của mình. Và đặc biệt là đi đâu ông cũng khoe về nó, khoe về sự giàu đẹp, khoe về tinh thần chiến đấu anh hùng. Ấy vậy mà bây giờ lại có tin làng Dầu của ông theo Tây! Cái tin ấy là một cái tin chết người, nó chẳng những làm mất hết niềm tin, sụp đổ niềm tự hào về làng của ông mà còn khiến ông tủi hổ vì đã khoe khoang những điều hay về nó. Tình huống truyện kết thúc khi ông Hai biết được sự thực làng của ông không theo giặc. Qua tình huống này, hình ảnh một lão nông dân tha thiết yêu làng quê của mình, một lòng một dạ theo kháng chiến hiện ra sắc nét, với chiều sâu tâm lí, ngôn ngữ mang đậm màu sắc cá thể hoá.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong những tác phẩm văn học mà tôi từng đọc có lẽ tác phẩm Người con gái Nam Xương là tác phẩm văn học mà tôi thích. Nguyễn Dữ đã khiến người đọc như tôi có cái nhìn, sự đồng cảm với người phụ nữ trong xã hội xưa. Ở họ có cho mình nhan sắc, đức hạnh nhưng dưới chế độ phong kiến họ không có tiếng nói. Chỉ vì lời nói ngây thơ của một đứa trẻ mà bị chồng nghi ngờ, xỉ nhục, bị đẩy đến chỗ chọn cái chết để giãi bày tấm lòng trong sạch. Truyện cũng đề cao ước mơ ngàn đời của nhân dân là người tốt bao giờ cũng được đền trả xứng đáng, dù chỉ là ở một thế giới huyền bí.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tác giả Nguyễn Duy thuộc thế hệ nhà thơ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Bài thơ “Ánh trăng” được Nguyễn Duy sáng tác năm 1978 đã thể hiện những cung bậc cảm xúc và suy tư của tác giả trước thực tế có người còn ghi nhớ những mất mát hi sinh trong cuộc chiến, có người lại lãng quên quá khứ vẻ vang ấy.
Bài thơ diễn biến như một câu chuyện, bắt đầu từ hồi nhỏ sống ở làng quê ven biển và hồi chiến tranh sống ở rừng thì vầng trăng là tri kỉ, gần gũi: "Hồi nhỏ sống với đồng với sông rồi với biển hồi chiến tranh ở rừng vầng trăng thành tri kỷ Trần trụi với thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ ngỡ không bao giờ quên cái vầng trăng tình nghĩa." Hồi nhỏ tức là thuở còn bé thơ, còn sống với làng quê dân dã với trăng sáng. Lúc ấy, con người còn hồn nhiên, tươi vui, chưa toan tính điều gì. Trăng là một phần của thiên nhiên gắn kết với cuộc sống con người. Trăng mang theo nhiều điều mơ ước, chứa đựng biết bao tâm tư tình cảm. Trăng với người như hình với bóng, không thể xa rời. Đến những năm tháng chiến trang gian khổ, ác liệt, vầng trăng đã trở thành “ tri kỉ”, lúc nào cũng kề cận, soi sáng bước đường hành quân của người lính, soi sáng khát khao kháng chiến thắng lợi. Ở đây, tác giả đã sử dụng phép nhân hóa trăng giống như con người, trăng là người bạn thân thiết, tri âm tri kỉ, là đồng chí cùng chia sẻ những vui buồn với người chiến sĩ. Hành quân giữa đêm, trên những nẻo đường xa xôi trắc trở ra mặt trận, những phiên gác giữa rừng khuya lạnh lẽo, những tối nằm yên giấc, người lính đều có vầng trăng bên cạnh. Trăng ở bên, bầu bạn, cùng trải qua bao gian khổ của cuộc sống chiến đấu, đồng cam cộng khổ; cùng hân hoan trong niềm vui thắng trận, cùng khắc khoải mỗi khi người lính nhớ nhà, nhớ quê… Cho đến khi chiến tranh kết thúc, con người được về sống với ánh điện thành phố, con người cũng thay đổi: "Từ hồi về thành phố quen ánh điện cửa gương vầng trăng đi qua ngõ như người dưng qua đường." Cuộc sống tiện nghi, đầy đủ, khác xa với kháng chiến gian khổ đã khiến con người quên hẳn người tri kỉ năm xưa. Giờ đây, vầng trăng đi qua ngõ mà lạnh lùng và xa lạ như người dưng qua đường. Vầng trăng vẫn tròn đầy, vẫn thủy chung tình nghĩa, nhưng con người đã quên trăng, hờ hững, lạnh nhạt, dửng dưng đến vô tình.
Với giọng điệu tâm tình tự nhiên, hình ảnh giàu tính biểu cảm, bài thơ "Ánh trăng" của Nguyễn Duy như một lời tự nhắc nhở về những năm tháng gian lao đã qua của cuộc đời người lính gắn bó với thiên nhiên, đất nước bình dị. Bài thơ gợi nhắc người đọc về thái độ sống “uống nước nhớ nguồn”, "ân tình thủy chung".
Bảng tin