Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Truyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần đã đem đến cho tôi nhiều cảm xúc, đặc biệt ấn tượng hơn cả đó là về nhân vật “tôi”. Có thể thấy, nhân vật “tôi” là một cậu bé hồn nhiên, ngây thơ và luôn có được tình yêu thương của mọi người. Người bố trong bài của cậu đã nghĩ ra những trò chơi để giúp cậu biết cảm nhận thiên nhiên. Việc nhắm mắt, chạm vào từng bông hoa hay ngửi hương thơm rồi đoán tên của từng loài hoa tưởng chừng như là một điều khó khăn, nhưng cậu bé đã kiên trì và dần đoán trúng tất cả loài hoa trong vườn. Có thể thấy, cậu là một đứa trẻ có tâm hồn trong sáng, tinh tế và tình cảm. Câu chuyện của cậu bé đã đưa người đọc tìm về những khoảnh khắc chậm rãi của đời thường, hiểu và thêm trân trọng thiên nhiên. Không chỉ vậy, lời dạy của bố về giá trị của những món quà cũng giúp cậu bé nhận ra được ý nghĩa to lớn của việc tặng và nhận quà. Giá trị của món quà nằm ở tấm lòng của người tặng. Đó cũng là điều mà mỗi người cần hiểu được trong cuộc sống. Bài học mà cậu bé nhận được cũng chính là bài học mà người đọc cần rút ra cho mình. Nhân vật “tôi” trong văn bản đã giúp người đọc đã góp phần giúp gửi gắm những điều mà nhà văn muốn thể hiện.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện đơn giản nhưng đem đến cho người đọc bài học sâu sắc trong cuộc sống.
Nhân vật chính trong truyện là một cậu bé. Trong khu vườn nhà cậu có trồng rất nhiều hoa. Cứ mỗi buổi chiều, hai bố con cậu ra vườn thi nhau tưới cây. Bố thường bảo cậu bé nhắm mắt lại, sau đó dẫn cậu đi chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Cậu bé đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, thay vì chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Lúc đó, cậu nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn.
Câu chuyện của cậu bé đã đưa người đọc tìm về những khoảnh khắc chậm rãi của đời thường, tìm về những điều bé nhỏ và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Người bố đã tạo ra những trò chơi để giúp cậu bé rèn luyện mọi giác quan. Nhưng ý nghĩa của những trò chơi không chỉ dừng lại ở đó. B ố đã dạy cho cậu cả những bài học sâu sắc trong cuộc sống: biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình. Đặc biệt là hình ảnh cuối truyện “những bông hoa chính là người đưa đường” gửi gắm thông điệp thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất. Khi chúng ta cảm mọi thứ bằng lòng yêu mến, kiên nhẫn và chân thành, sẽ tìm được con đường của riêng mình.
Bên cạnh đó, câu chuyện về món quà của thằng Tý cũng gợi cho người đọc một bài học. Món quà chứa đựng tâm ý của người tặng - thằng Tý: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Vậy nên mặc dù người bố rất ít khi ăn ổi nhưng vì Tý mà ăn. Tuy chỉ là một món quà nhỏ bé, hết sức đơn giản nhưng quan trọng nhất là tâm ý của người tặng món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó. Bởi vậy dù là người nhận hay cho món quà một cách trân trọng thì cũng thể hiện nét đẹp của mình.
Với giọng văn hồn nhiên, văn bản “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” đã đem đến cho bạn đọc một câu chuyện hay và ý nghĩa
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin