

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một cậu bé chỉ biết ăn và ngủ. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Đó là một ngày hè tháng như đổ lửa. Ra đường, nắng nóng như muốn đốt cháy da thịt. Nếu là ngày thường thời tiết như thế này tôi sẽ không bao giờ ra đường nhưng hôm nay mẹ bận nên đã sai tôi đem đồ đến cho bà ngoại. Mẹ bảo tôi đi taxi cho đỡ nắng nhưng tôi vẫn thích đi xe đạp hơn vì có thể tự do đi loanh quanh thành phố. Đạp xe một mình vẫn thích hơn dù nhiệt độ lên tới hơn ba mươi tám độ. Trên đường, đang nhìn ngó cảnh vật xung quanh bỗng từ bên kia đường một bà cụ hớt hãi chạy băng ngang qua mũi xe của tôi. Tôi phanh gấp. Hoảng quá! May mà phanh kịp. May mà không ngã. Bà cụ không sao. Nhưng dường như cái cảm giác suýt bị đâm ngã không làm bà cụ hoảng sợ. Trên gương mặt ấy, nước mắt lăn dài. Tôi hỏi bà:
- Bà ơi, bà có sao không ạ?
Đôi mắt thất thần, gương mặt buồn bã, bà lão lắc đầu.
Lúc này, tôi mới có dịp quan sát bà kĩ hơn. Bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao! Bà mệt nhọc ngồi xuống lề đường. Chợt nghe có tiếng thở dài của cô bán hàng gần đó:
- Tội nghiệp bà lão, đánh rơi rồi sao tìm lại được hả bà?
Tôi tò mò quay sang hỏi cô. Cô bảo: “Bà đưa ông vào viện nhưng không may đánh rơi tiền. Các con chưa kịp gởi tiền. Giờ thì biết lấy gì mua thuốc. Bà cụ rất buồn và lo lắng vì không quen ai ở đây.”. Cô ấy lại thở dài: “Tội nghiệp, đã 70 tuổi rồi.”. Nhìn khuôn mặt già nua, bàn tay run run của bà cụ tôi thấy lòng mình se lại. Nói thật là một đứa con trai học lớp tám quen được sống sung sướng, vô tư thì làm sao có thể cảm nhận nỗi lòng của người khác nhưng hôm ấy thì lại khác, tôi thấy lòng mình nhoi nhói cái cảm giác vừa thương vừa lo không bết bà cụ sẽ thé nào. Bỗng tay tôi chạm vào túi quần jean. À, tôi nhớ ra rồi. Sáng nay mẹ có cho tiền để đến nhà bà ngoại nhờ dì dẫn đi mua đôi giày mới. Chẳng ngần ngại, tôi rút tiền ra và dúi vào tay bà:
- Cháu biếu bà.
- Bà lão ngạc nhiên:
- Cháu có đâm vào bà đâu. Sao lại đưa tiền cho bà?
- Tôi lúng túng đáp:
- Cháu biếu bà ít tiền mua thuốc cho ông ạ
Bà cụ nhìn tôi ngạc nhiên. Bà không dám nhận nhưng có lẽ nghĩ đến chồng mình không có tiền mua thuốc, đôi tay gân guốc, lốm đốm đồi mồi nhăn nheo run run nhận ttiền của tôi.
Bà nhìn tôi xúc động:
- Bà cám ơn cháu rất nhiều.
Mấy cô chú gần đó thấy vậy cũng góp tiền giúp đỡ bà cụ, người thì năm mươi nghìn, người thì hai mươi nghìn tùy lòng hảo tâm. Đôi mắt kèm nhèm của bà ánh lên niềm hạnh phúc và sự cảm động. Bà cám ơn tôi mãi, mọi người nhìn tôi trìu mến. Tôi chào bà để tiếp tục cuộc hành trình bằng xe đạp dưới cái nắng như thiêu như đốt. Nhưng tôi vui lắm. Ôi! Đã gần trưa rồi sao. Tôi cố để đạp thật nhanh đến nhà bà. Vừa đi tôi vừa nghĩ đến việc của bà cụ và thầm mỉm cười vì mình đã làm được việc tốt.
Thế nào chiều về tôi cũng sẽ kể cho mẹ nghe. Chắc mẹ sẽ vui lắm đây, mẹ sẽ không mắng con trai của mình suốt ngày chỉ lo ăn và chơi. Còn tôi, giờ đang rất hạnh phúc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Con đường về nhà hôm nay sao mà dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm hạnh phúc của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, chỉ để mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.
Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe dù rất vội vì có vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường đi thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi :
- Cháu chào cụ ạ ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không ?
Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ : cụ già chừng 75 tuổi, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn lộ rõ một cuộc đời vất vả phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này.
- Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ đường đi đằng nào. Mà trời hôm nay sao tự dưng lạnh quá.
À thì ra là vậy ! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi :
- Cháu cũng không rõ đường bà ạ ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ các chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.
Mải đưa cụ già qua những làn xe dày đặc để đến chỗ các chú công an, em quên mất đi giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội.
Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Ngại ngùng, em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, xôn xao của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói :
- Trước hết cô xin lỗi Hà Linh vì chưa hỏi vội phê bình. Các em ạ ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì cố tình vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Hà Linh. Còn các em, cô nghĩ đó cũng là một bài học tốt đối với tất cả chúng ta.
Buổi học hôm ấy lại tiếp tục sôi nổi và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu ích của con gái mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin