1
2
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Truyện Kiều là một kiệt tác văn chương trong kho tàng văn học dân tộc. Đọc Truyện Kiều, chúng ta không chỉ thấy được chủ nghĩa nhân đạo thắm thiết của Nguyễn Du qua những thân phận con người mà còn được chiêm ngưỡng những nét đẹp của con người, cuộc sống, thiên nhiên tạo vật. Và thiên nhiên trong Truyện Kiều vừa là đối tượng miêu tả vừa là phương tiện biểu hiện.Nguyễn Du rất tinh tế khi tả cảnh thiên nhiên. Cảnh và tình luôn gắn bó, hòa quyện. Nhà thơ luôn nhìn cảnh vật trong sự vận động theo thời gian và tâm trạng nhân vật. Đó có thể là cảnh ngày xuân tươi sáng, trong trẻo, tinh khôi, mới mẻ và tràn đầy sức sống như chính chị em Thúy Kiều thời ấm êm :
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
(Cảnh ngày xuân - Truyện Kiều)
Đó có thể là cảnh hoang sơ, lạnh lẽo, vắng vẻ, mênh mông, rợn ngợp, đượm buồn trước lầu Ngưng Bích khi Thúy Kiều bước chân vào con dường lưu lạc :
Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung,
Bốn bề bát ngát xa trông,
Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
(Kiều ở lầu Ngưng Bích - Truyện Kiều)
Thiên nhiên- một thế giới tuyệt đẹp hiện lên trong Truyện Kiều, được nhìn qua tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, thấm đượm yêu thương của Nguyễn Du.Nguyễn Du xây dựng thiên nhiên không chỉ là cái bình phong, là hình thức để ông ngụ tình. Thiên nhiên trong Truyện Kiều còn là đối tượng có vẻ đẹp tự thân, hiện lên chân thực, có hồn qua đó Nguyễn Du đã thể hiện tình yêu thắm thiết với thiên nhiên, tạo vật và qua thiên nhiên, thể hiện tình yêu thắm thiết với cuộc sống, con người.
Nguyễn Du đã hoạ được bằng thơ cái thần của thiên nhiên trong sáng tác của mình. Bức tranh mùa xuân là xúc cảm đẹp của nội tâm hai nàng Kiều và cũng là ước vọng của Nguyễn Du về tuổi trẻ, hạnh phúc, sự bằng an. Đó là cảnh sắc phới phới sức xuân trong “ Cảnh ngày xuân”:
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
(Cảnh ngày xuân - Truyện Kiều)
Đây là bức tranh đầy sức sống được thể hiện qua cái nhìn của nhân vật trước ngưỡng cửa tình yêu.Bức tranh thiên nhiên ngày xuân tươi đẹp và trong sáng ,cảnh xuân mang một vẻ đẹp mơi mẻ tinh khôi sinh động .có hồn ,đầy sức sống,khoáng đạt trong trẻo nhẹ nhàng thanh khiết. Cảnh chủ yếu được tả thực với nét chấm phá đầy sức gợi (từ điểm ) ,những từ ngữ giàu chất tạo hình. Bốn câu thơ mở ra một không gian nghệ thuật hữu sắc hữu hương hữu tình nên thơ được mở ra. Giữa bầu trời bao la mênh mông là những cánh én bay qua bay lại như đưa thoi. Cách nói dân gian “thời gian thấm thoắt thoi đưa” đã nhập hồn vào thơ ca Nguyễn Du để ông sáng tạo nên một câu thơ vừa miêu tả không gian, vừa gợi tả thời gian. Chim én được xem là loài chim biểu tượng của mùa xuân. Những cánh én chao liệng như “thoi đưa” ấy đã gợi lên một bầu trời bao la, thoáng đãng đầy sức xuân. Hai chữ đưa thoi rất gợi hình gợi cảm vút qua vút lai chao liệng để diễn tả thời gian trôi nhanh mùa xuân đang trôi nhanh. Sau cánh én đưa thoi là ánh xuân “Thiều Quang” của mùa xuân chín chục đã ngoài sáu mươi.“Thiều quang” nghĩa là ánh sáng đẹp, ánh sáng ấm áp của mùa xuân, cũng là ẩn dụ để chỉ ngày xuân. Cách tính thời gian như thế thật là ý vị và nên thơ : tiết trời trong sáng, đẹp đẽ của chín mươi ngày xuân nay “đã ngoài sáu mươi” rồi, tức là đã sang đầu tháng Ba rồi, mùa xuân đã bước sang tháng ba ánh sáng của mùa xuân hồng ấm áp. Từ “đã ngoài” ở đây kết hợp vời từ “đưa thoi” ở trên đã gợi lên trong lòng người đọc một sự tiếc nuối rằng mùa xuân sao đi qua nhanh thế. Nguyễn Du nhớ mùa xuân ngay trong mùa xuân, tưởng đó là một nghịch lí, nhưng nó lại có thật. Hơn hai trăm năm sau, Xuân Diệu lại một lần nữa cảm thấy như thế : “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa / Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.” (Vội vàng). Làm sao không tiếc mùa xuân được cơ chứ khi vào lúc này, xuân đã hết dư vị của mùa đông nhưng vẫn chưa ngấp nghé vào hạ nên khung cảnh rất đẹp, rất xuân :
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Bức họa tuyệt đẹp về mùa xuân đã được vẽ nên bằng những nét phác họa, chấm phá tài tình của văn thơ cổ. Nguyễn Du đã sử dụng những từ ngữ gợi hình gợi cảm để vẽ nên bức tranh ấy : “non” (sự mới mẻ, đổi thay của đất trời), “xanh” (sự sống, đâm chồi nảy lộc), “trắng” (tinh khôi, trong sáng, dịu dàng),… Những từ ngữ ấy vừa đem khí xuân đến tràn đầy trong từng lời thơ, vừa giàu chất tạo hình tới nỗi ta có cảm tưởng như trong thơ có họa. Lấy cảm hứng từ hai câu thơ cổ của Trung Quốc : “Phương thảo liên thiên bích / Lê chi sổ điểm hoa”, tác giả chỉ thêm vào hai từ “xanh”, “trắng” mà đã khiến cho sắc
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
24
14
-Vận động là sự thay đổi vị trí không ngừng của vật thể trong quan hệ với những vật thể khác; Tĩnh tại là cố định một nơi, không hoặc rất ít chuyển dịch.
-> Cảnh vật và tâm trạng nhân vật trong thơ Nguyễn Du luôn có sự chuyển biến, không tĩnh tại ở một thời điểm cụ thể, một không gian cố định, một trạng thái tâm lý bất biến. Cảnh luôn thay đổi đặt trong quan hệ với thời gian và tâm trạng con người đồng thời tâm trạng con người cũng luôn có sự vận động theo thời gian, không gian và cảnh ngộ.
a. Cảnh vật trong thơ Nguyễn Du luôn vận động chứ không tĩnh tại.
-Nguyễn Du rất tinh tế khi tả cảnh thiên nhiên. Nhà thơ luôn nhìn cảnh vật trong sự vận động theo thời gian và tâm trạng nhân vật. Cảnh và tình luôn gắn bó, hòa quyện.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
I, MB: Thời gian vẫn trôi đi và bốn mùa luôn luân chuyển. Con người chỉ xuất hiện 1 lần trong đời và cũng chỉ 1 lần ra đi vào cõi vĩnh hằng. Trước khi chết, vua Phổ cầm tay Mozzart và nói: "Ta tiêu biểu cho trật tự, ngươi tiêu biểu cho cái đẹp. Biết đâu hậu thế sẽ quên ta và nhắc nhở đến ngươi". Thật vậy, ngược dòng thời gian ta làm sao quên được kiệt tác Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du. Nhận xét về phong cách nghệ thuật của Nguyễn Du, có ý kiến cho rằng "Cảnh vật và tâm trạng trong thơ Nguyễn Du bao giờ cũng vẫn động chứ không tĩnh lại". Qua đoạn trích " Cảnh ngày xuân" và " Kiều ở lầu ngưng bích"ta thấy rất rõ điều này.
II, TB
1, Giaỉ thích
Vận động là sự thay đổi vi trí không ngừng của vật thể này trong mối quan hệ với vật thể khác. Ngược lại, tĩnh tại là sự cố định, không dịch chuyển hoặc có sự vận động dịch chuyển rất ít. Nhận xét đã nêu lên sự sáng tạo, độc đáo trong bút pháp tả cảnh và tâm trạng của đại thi hào Nguyễn Du. Cảnh vật và tâm trạng luôn luôn biến chuyển.
2, Phân tích, chứng minh
a, Cảnh vật trong thơ Nguyễn Du luôn vận động chứ không tĩnh tại:
- Khi tả cảnh Nguyễn Du có khả năng biểu đạt độc đáo, luôn nhìn cảnh vật trong sự vận động theo thời gian và tâm trạng nhân vật; cảnh luôn gắn bó với con người.
- Sự vận động của cảnh vật trong “Cảnh ngày xuân”:
+ Cảnh ngày xuân tươi sáng, trong trẻo, tinh khôi, mới mẻ, tràn đầy sức sống
+ Cảnh thiên nhiên ngày xuân về chiều mênh mang nhạt dần …
- Sự vận động của cảnh vật trong “Kiều ở lầu Ngưng Bích”:
+ Thiên nhiên được nhìn qua tâm trạng của một kẻ cô đơn, cô độc nên cảnh vật có vẻ đẹp hoang vắng, mênh mông, rợn ngợp (6 câu đầu).
+ Về sau, thiên nhiên ở lầu Ngưng Bích được gợi tả với những cảnh vật cụ thể từ xa đến gần, từ đậm sang nhạt, từ tĩnh sang động … (8 câu cuối).
Ý 2. Sự vận động tâm trạng của nhân vật trong thơ Nguyễn Du.
- Trong “Cảnh ngày xuân”.
+ Trước bức tranh thiên nhiên ngày xuân tươi đẹp, lòng người cũng nô nức, vui tươi, hạnh phúc, hào hứng, hoà trong không khí của lễ hội.
+ Khi lễ hội tan, cảnh xuân nhạt dần, tâm trạng con người cũng thay đổi, một chút nao nao, lưu luyến …
- Trong “Kiều ở lầu Ngưng Bích
+ Tâm trạng của nhân vật có sự biến đổi rõ rệt. Từ tâm trạng bẽ bàng, tủi hổ, nặng suy tư đến nỗi niềm nơi đất khách quê người
+ Từ nỗi nhớ người thân rồi trở lại với cảnh ngộ của chính mình để rồi càng đau đớn và tuyệt vọng hơn.
3, Đánh giá chung
- Bút pháp tả cảnh, tả tình là 1 trong những phương diện đặc sắc trong bút pháp nghệ thuật của Truyện Kiều. Điều này chứng minh cho tài năng của Nguyễn Du trong việc cảm nhận tinh tế cảnh vật cũng như tâm trạng của con người.
- Đồng thời cho thấy tấm lòng nhân đạo sâu sắc của ông
III, KB: Khẳng định lại vấn đề: Với nhứng nét đặc sắc này đã làm nên tên tuổi, tầm vóc của Nguyễn Du trong nền thi ca dân tộc. Đồng thời đặt ra những quan trọngtrong việc cảm nhận vẻ đpẹ của tác phẩm.
Bảng tin
172
1777
124
còn nữa nè
172
1777
124
trắng của hoa lê nổi bật lên trên cái nền “xanh tận chân trời”, gợi lên vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết và khoáng đạt của mùa xuân. Lời thơ tưởng như chiếc cọ của người họa sĩ đang phối sắc cho từng đường nét của bức vẽ. Câu thơ