

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
- Thời gian – biểu hiện sự tàn phai
“Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già…”
⇒ thời gian là mùa xuân - khi hoa đào nở, gắn với sự tươi vui, nhộn nhịp.
Nhưng đến thời tàn, nhà thơ lặp lại hình ảnh thời gian ấy để đối lập với cảnh cũ:
“Mỗi năm hoa đào nở
Không thấy ông đồ xưa...”
⇒ Vẫn là mùa xuân, nhưng giờ đây ông đồ đã biến mất. Thời gian trôi đi, mùa xuân vẫn trở lại, còn con người - biểu tượng của truyền thống văn hóa – thì dần tàn lụi, bị quên lãng
* Không gian - biểu hiện sự vắng vẻ, hiu hắt
“Giấy đỏ buồn không thắm,
Mực đọng trong nghiên sầu...”
⇒ Không gian nơi ông đồ từng ngồi viết chữ nay trống vắng, lạnh lẽo, chỉ còn lại đồ vật vô tri mang cảm xúc buồn (“buồn”, “sầu”).
“Người ta chơi hoa đào
Mà ai biết ông đồ…”
⇒ Không gian sinh hoạt Tết vẫn tiếp diễn (người ta vẫn “chơi hoa đào”), nhưng ông đồ không còn trong ký ức người đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi baỵ
+ Hoa đào nở - mực tàu - giấy đỏ cùng hình ảnh ông đồ già gợi không khí của văn hóa, không khí của cái đẹp. Thêm vào đó là hình ảnh đông vui, tấp nập của người qua đường tới thuê viết chữ, xem chữ, ngợi khen ông đồ. Nhưng truyền thống văn hóa tốt đẹp đó đang dần tàn lụi bởi mỗi năm mỗi vắng, những người thuê viết nay không còn tới. Bởi thế, vẫn là không khí văn hóa của cái đẹp nhưng tất cả đã mang một sắc thái khác: giấy buồn, mực sầu, ông đồ ngồi bên đường mà không ai hay, quang cảnh xung quanh cũng gợi sự tàn lụi, buồn với những hình ảnh lá vàng, mưa bụi.
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
+ Khổ thơ cuối, hoa đào vẫn nở nhưng hình ảnh ông đồ đã biến mất gợi lên nỗi buồn, niềm trắc ẩn sâu xa cho những người đã trở thành cũ kĩ trước năm tháng và bị thời thế khước từ. Đó là sự biến mất không chỉ của một người mà còn là cả một thế hệ (những người yêu và tôn thờ cái đẹp) trong xã hội đương thời.
- miêu tả hình ảnh ông đồ, bài thơ toát lên niềm cảm thương sâu sắc trước một lớp người đang tàn tạ và nỗi nhớ tiếc cảnh cũ người xưa của nhà thơ. Mở đầu bài thơ là hình ảnh ông đồ già, kết thúc bài thơ không thấy ông đồ. Kết cấu “đầu cuổì tương ứng” và tứ thơ “cảnh cũ người đâu” đã thể hiện thành công niềm thương tiếc khắc khoải của nhà thơ khi vắng bóng ông đồ. Đó là niềm cảm thương chân thành trước số phận, tình cảm của những ông đồ đang tàn tạ khi thời thế đổi thay. Đồng thời nhà thơ thể hiện tâm trạng, nhớ nhung tiếc nuối cảnh cũ người xưa nay đã vắng bóng. Tâm trạng này thể hiện một tinh thần nhân văn và một tinh thần dân tộc cao đẹp (tiếc nuối phong tục văn hóa truyền thống đã tàn phai).
EM THAM KHẢO!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

0 saoo tớ lập chục nik đặt cũng được
à trong câu này có cả thái độ , tình cảm của mọi người dành cho ông Đồ rồi có cần mình bôi đen cho dễ nhìn ko? => Nếu được thì bôi giúp tớ với ạ
ukm ok
ok rồi đó
nếu ko đúng chỗ nào hay có ý kiến khác bảo mình
À được rồiiii tớ cảm ơnn
ukm ko có gì
bạn cho mình xin câu trả lời hay nhất đc ko ạaaaa mình cảm ơn rất nhiều
Bảng tin
