

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*  
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Gửi (tên bạn thân)
Dạo này cậu như thế nào rồi? Khoẻ không? Tớ vẫn ổn.
Từ ngày cậu chuyển đi lên thành phố học, tớ vẫn nhớ mãi những kỉ niệm xưa của chúng ta. Cậu còn nhớ không? Năm lớp 2, thi học kì 1.Tớ còn nhiều lỗ hỏng kiến thức trong toán, nhờ cậu mà tớ đã giỏi hơn rất nhiều. Cuối năm tớ đạt điểm toán rất cao. Tất cả là nhờ cậu đấy. Lâu lâu nhắc lại nghe vui thật đấy. Cậu có chuyện gì vui không, kể tớ nghe với nhé.
Chúc cậu mọi điều tốt lành
(tên bạn)
Mình chỉ viết theo cảm nhận riêng thôi nhé, cậu thấy điều gì thiếu sót thì cứ bổ sung cho đạt điểm cao.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãichờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu. Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùngtùngtùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ. Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: Cho mình xin lỗi bạn nhé. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được. Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:
Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

 Đặt câu hỏi
Đặt câu hỏiBảng tin
 Đặt câu hỏi
Đặt câu hỏi Inbox: m.me/hoidap247online
Inbox: m.me/hoidap247online Trụ sở: Tầng 7, Tòa Intracom, số 82 Dịch Vọng Hậu, Cầu Giấy, Hà Nội.
Trụ sở: Tầng 7, Tòa Intracom, số 82 Dịch Vọng Hậu, Cầu Giấy, Hà Nội.


0
786
0
Viết dài dòng lên bạn ơi