Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
*giải thích ý nghĩa 4 lời thoại của vũ nương:
-khi tiễn chồng đi lính:
+Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”:Đó là lời nói của người vợ thùy mị, dịu dàng và rất mực yêu chồng, đằm thắm, thiết tha. Lời dặn ấy xuất phát từ trái tim giàu tình yêu thương, biết chấp nhận những thử thách, biết đợi chờ để yên lòng người đi xa. Đồng thời còn giúp ta cảm nhận được khát vọng của người phụ nữ bình dị.
- phân trần khi bị oan:
+ “ Thiếp vốn con kẻ khó được nương tựa nhà giàu...Mong chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp”: Nàng phân trần để chồng hiểu rõ lòng mình. Nàng đã nói đến thân phận, tình nghĩa vợ chồng, khẳng định tấm lòng thuỷ chung trong trắng, xin chồng đừng nghi oan, có nghĩa là nàng hết lòng hàn gắn hạnh phúc gia đình
+“ Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất...đâu còn có thể lại lên núi .Vọng Phu kia nữa”:Nàng đã nói lên nỗi đau đớn thất vọng khi không hiểu sao mình bị nghi oan, bị đối xử bất công. Đồng thời đó còn là sự tuyệt vọng đến cùng cực khi khao khát của cả đời nàng vun đắp đã tan vỡ. Tình yêu không còn. Cả nỗi đau khỏ chờ chồng đến hoá đá như trước đây cũng không còn có thể làm được nữa.
- “ Kể bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu...và xin chịu khắp mọi người phỉ nhố”:Đây là lời độc thoại. Lời thoại là một lời than, một lời nguyền xin thần sông chứng giám nỗi oan khuất và tiết hạnh trong sạch của nàng. Lời thoại đã thể hiện nỗi thất vọng đến tột cùng, nỗi đau cùng cực của người phụ nữ phẩm giá nhưng bị nghi oan nên tự đẩy đến chỗ tận cùng là cái chết
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
` a, ` 1 lời thoại khi tiễn chồng đi lính:
` @ ` "Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rối. Chỉ e việc quân khó liệu, thế giặc khôn lường. Giặc cuồng còn lẩn lút, quân triều còn gian lao, rồi thế chẻ tre chưa có, mà mùa dưa chín quá kì, khiến cho tiện thiếp băn khoăn, mẹ hiền lo lắng. Nhìn trăng soi thành cũ, lại sửa soạn áo rét, gửi người ải xa, trông liễu rủ bãi hoang, cũng sợ không có cánh hồng bay bổng".
` => ` Lời thoại của Vũ Nương nói với chồng khi tiễn chàng đi lính đã thể hiện được nàng là người vợ yêu thương chồng hết mực. Nàng chỉ cầu mong chồng trở về với hai chữ "bình yên" chứ không mong chồng lập được công to. Nàng coi trọng sinh mệnh của chồng hơn việc hưởng thụ vinh hoa phú quý, áo gấm lụa hồng.
` b, ` 2 lời thoại phân trần với Trương Sinh khi bị nghi oan:
` @ ` "Thiếp vốn con kẻ khó, được nương tựa nhà giàu. Sum họp chưa thoả tình chăn gối, chia phôi vì động việc lửa binh. Cách biệt ba năm giữ gìn một tiết. Tô son điểm phấn từng đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót. Đâu có sự mất nết hư thân như lời chàng nói. Dám xin bày tỏ để cởi mối nghi ngờ. Mong chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp".
` @ ` "Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa".
` => ` Hai lời thoại phân trần của Vũ Nương khi bị chồng nghi oan đã thể hiện được nàng là người coi trọng gia đình, luôn khát khao hạnh phúc, nàng lấy chồng để hưởng thú vui nghi gia nghi thất, lấy gia đình làm niềm vui, lẽ sống của mình nhưng chưa hưởng được hạnh phúc ngày nào, nàng đã phải sống trong cảnh xa chồng vì chiến tranh nổ ra, Trương Sinh đi lính, Vũ Nương ở nhà một mình lo lắng cho mẹ già con thơ. Đồng thời, lời phân trần của vợ chàng Trương cũng đã làm nổi bật được nỗi bất hạnh của Vũ Nương bởi nàng một lòng một dạ thủy chung chờ chồng nhưng khi về, chồng lại nghi ngờ nàng thất tiết, bị Trương Sinh mắng nhiếc, đánh đập, đuổi đi. Tuy đã hi sinh hết mực nhưng nàng vẫn không thoát khỏi số phận, phải chịu những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần.
` c, ` 1 lời thoại ở bến Hoàng Giang trước khi trầm mình xuống sông tự vẫn:
` @ ` "Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ, và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ".
` => ` Lời thoại trên cũng đã thể hiện được Vũ Nương là người phụ nữ hết lòng thủy chung nhưng lại bị nghi oan là thất tiết, là người giàu lòng tự trọng, nàng thà lựa chọn cái chết còn hơn sống trong nỗi ô nhục. Đồng thời, lời thoại cũng đã thể hiện được nỗi oan ức đến đáng thương của Vũ Nương nói riêng và người phụ nữ sống trong xã hội phong kiến nói chung.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin