

phân tích khổ 2,3 bài viếng lăng bác (ko chép mạng) :<
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ "Viếng lăng Bác" được tác giả Viễn Phương sáng tác vào tháng 4 năm 1976, khi đất nước thống nhất, lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng vừa khánh thành thì Viễn Phương ra thăm miền Bắc và cũng lần đầu tiên cùng đoàn đại biểu miền Nam vào lăng viếng Bác Hồ. Bài thơ đã thể hiện niềm xúc động thiêng liêng, lòng biết ơn, niềm đau xót, nhớ thương của tác giả dành cho Bác. Nó được thể hiện rõ ràng qua khổ thơ thứ 2 và thứ 3.
Khổ thơ thứ hai không giống như thứ nhất là nói lên cảm xúc của Viễn Phương khi đứng trước lăng Bác còn trong khổ thứ hai này đã hiện ra được hình ảnh Bác Hồ vĩ đại, đồng thời ta thấy được sự kính trọng, ngưỡng mộ của nhà thơ và nhân dân.
"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân..."
Ngay khi mở đầu khổ thơ thứ hai tác giả đã sử dụng từ "ngày ngày" để gợi ra dòng chảy của thời gian, luôn tuần hoàn đều đặn. Hình ảnh "mặt trời" được nhắc đến trong khổ thơ đầu chính là mặt trời tự nhiên, là thứ ánh sáng thuần khiết mang lại sự sinh sôi, nảy nở. Mặt trời này thật là vĩ đại, thật rộng lớn. Nhưng "mặt trời'' ở khổ thơ thứ hai này là một hình ảnh ẩn dụ nhằm chỉ Bác Hồ trong lăng. Mặt trời này còn to và vĩ đại hơn nữa. Nhờ mặt trời này đi tìm đường cứu nước mà đất nước bây giờ mới có thể yên bình, độc lập. Và một lần nữa từ "ngày ngày" lại được nhắc tới để chỉ dòng chảy thời gian. Trong không khí thiêng liêng, mọi người ai cũng lặng lẽ xếp hàng dài. Ai cũng mang cảm xúc nhớ thương, tiếc nuối. Họ là những người con đến thăm Người, tác giả đã ví họ như những tràng hoa kết thành, mỗi tràng hoa đều chứa đựng những tình cảm thắm thiết để dâng lên Người. Họ dâng bảy mươi chín mùa xuân mà Bác đã trải qua, được đón nhận khi còn sống cùng dân tộc, c sống cùng với non sông. Bằng thể thơ tám chữ biến thể, tác giả đã thành công truyền tải nội dung tới người đọc. Đó là sự ca ngợi về Bác Hồ - người đã dành hết 79 tuổi xuân của mình tìm đường cưú nước và giải phóng đất nước. Qua đó, chúng ta thấy rằng khổ thơ thứ hai này của bài thơ thật đẹp, thật ấn tượng đối với các độc giả. Mặc dù Bác bây giờ đã không còn nhưng những hình ảnh về Bác sẽ còn sống mãi với dân tộc Việt Nam.
Đến với khổ thơ thứ ba, khi Viễn Phương vào trong lăng thăm Bác thì không gian càng yên tĩnh, thiêng liêng. Cảm xúc của nhà thơ lại dâng trào khi nhìn thấy hình ảnh :
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền"
Trong một không gian yên tĩnh với hình ảnh Bác nằm nhắm mắt với tư thế thanh thản như chỉ đang trong một giấc ngủ bình yên. Với việc sử dụng cách nói giảm nói tránh thì nhà thơ Viễn Phương đã cho chúng ta thấy được sự tôn kính và trân trọng Bác của nhà thơ cũng đồng thời khẳng định trong tâm tưởng của nhà thơ thì Bác vẫn luôn sống mãi. Giờ đây niềm khát khao đã trở thành hiện thực. Khi ngắm nhìn Bác, nhà thơ lại nghĩ đến những năm tháng đất nước còn chiến tranh, nhiều đêm Bác đã không ngủ được vì "lo nỗi nước nhà". Còn giờ đây, khi đất nước đã được thống nhất, không còn chiến tranh thì Bác đã có một giấc ngủ ngon và yên bình. Bác vẫn nằm đó nhưng xung quanh Bác dường như có một thứ ánh sáng nhẹ nhàng như ánh sáng dịu hiền của vầng trăng. Hình ảnh "một vầng trăng sáng dịu hiền" mang ý nghĩa ẩn dụ cho hình ảnh Bác vẫn còn đây cùng dân tộc và tấm gương về lòng nhân ái dịu hiền của Người còn tỏa sáng mãi như ánh trăng vĩnh hằng, bất diệt. Đến với hai câu thơ tiếp theo ta dường như lại cảm nhận được một cảm xúc bồi hồi của tác giả :
"Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!"
Trong hai câu thơ này, hình ảnh "trời xanh" dường như thể hiện sự ngưỡng mộ, ngợi ca của nhà thơ dành cho Bác - người vĩ đại của dân tộc Việt Nam, Bác vĩ đại và trường tồn mãi trong lòng nhân dân đất Việt và giống như Bác như hòa mình vào non sông đất nước để sống mãi cùng người con Việt Nam. Cụm từ "vẫn biết...mà sao" khiến cho lời thơ trở nên nghẹn ngào, xúc động và khi cụm kết hợp với từ chỉ cảm xúc "nhói" thì lại càng nhấn mạnh cảm xúc nghẹn ngào, xúc động của nhà thơ và cũng thể hiện cảm xúc chân thành, xúc động với nỗi đau mất Bác. Giữa lí trí và cảm xúc của nhà thơ dường như đối lập nhau. Trong khi cảm xúc đau thương với nỗi đau mất Bác thì lí trí của nhà thơ lại khẳng định Bác vẫn luôn sống mãi. Nhưng rồi nhà thơ vẫn phải quay trở lại thực tại với việc Bác đã ra đi khiến cho lòng người thắt lại, đau đớn không nói nên lời. Qua đó, chúng ta thấy được cảm xúc đau thương của không chỉ riêng tác giả mà cả những người dân Việt Nam khi Bác ra đi nhưng mặc dù ra đi nhưng hình ảnh của Bác vẫn sống mãi, trường tồn cùng non sông đất nước, cùng sống với những người con máu đỏ da vàng.
Nói tóm lại, hai khổ thơ trên đã thể hiện được nỗi xúc động sâu sắc của Viễn Phương dường như vỡ òa trước lăng Bác. Cảm xúc chân thành, đau thương đến tột cùng và sự tiếc nuối khôn nguôi của nhà thơ khi Bác đã ra đi, về với non sông đất nước. Tiếng lòng của tác giả đã nói thay cho tấm lòng của biết bao người dân Việt Nam. Bác đã ra đi nhưng hình ảnh của Bác vẫn luôn in mãi trong trái tim của mỗi người dân Việt và chúng ta luôn tự hào về Bác cùng đất nước Việt Nam này.
`#Tâm`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bác Hồ - vị lãnh tụ tối cao của dân tộc tên không cũ cũng không mới nhưng là một người cha kính yêu của toàn dân đất Việt.
Là đứa con của nước Việt Nam tôi không tin gặp qua một lần nhưng qua lời thơ ca, những tác phẩm đậm chất lịch sử đã đưa tôi đến hình ảnh vị cha già kính yêu, từng khung bậc cảm xúc biết ơn và tự hào. Nhất là ở bài thơ Viếng Lăng Bác của tác giả Viễn Phương.
Bài thơ có các mạch cảm xúc nhớ nhung sâu sắc buồn có vui có nhưng không rối ren lẫn trộn. Nỗi lòng xúc động thành kính của mọi người đi thăm lăng Bác và cả tác giả thể hiện rõ nhất trong hai khổ thơ cuối
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
....
nhói trong tim"
4 từ " giấc ngủ bình yên " cho thấy sự yên tĩnh, trang trọng giữa một vầng trăng sáng dịu hiền hòa ấm áp. Cuộc kháng chiến thành công một ngày nữa mặt trời lại lên rồi xua đi cái lạnh lẽo cùng cực gánh nặng bao năm của toàn dân tộc.Bác không còn trên cuộc sống này nhưng Bác - vị lãnh tụ đáng kính vĩ đại khắc sâu trong tim từng người dân, Vĩnh hằng như trời xanh. Dẫu biết là vậy tác giả vẫn cảm thấy đau nhói ở trong tim mình vì tác giả yêu mến Bác. Những lúc ở bên cạnh lăng bác làm cho tác giả lưu luyến không quên:
"Mai về miền Nam
..
chốn này"
Phép lặp "muốn làm "của nhà thơ khiến cho độc giả tin tưởng nhà thơ hy vọng mong muốn bên cạnh Trung Hiếu với bác nhường nào. Mong muốn đơn giản mà sâu sắc được làm con chim hót , 1 đoá hoa toả hương, 1 cây tre trung hiếu để gắn bó cùng bên Bác.
Qua hai khổ thơ Đó nhà thơ Viễn Phương đã thành công sâu sắc trong việc thể hiện lòng thành kính trang nghiêm lẫn tự hào đau xót trong giọng điệu qua từng câu chữ cũng như là nỗi xúc động của nhà thơ Viễn Phương giọng điệu tha thiết trân trọng mà gửi với nhiều cung bậc xúc cảm không màu. Vị lãnh tụ kính yêu đã chìm sâu vào giấc mộng dài để lệ dân tộc ta nhớ thương tha thiết.Để người con phương Nam lặn lội đường xa mong nhớ. Từ bài thơ này tôi và chúng ta hãy cùng bảo vệ một đất nước thanh bình giữ gìn vào sự nỗ lực nhiều năm qua của thế hệ trước, thu hẹp lại dần trong khoảng cách xa lạ của mọi người trong thế hệ mới cùng nhau xây dựng một đất nước phát triển.
(°°)oáp đi đọc truyện Boyslove đây viết bài vui vẻ hắc hắc hắc
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
280
7442
190
5 saoooo :vv
639
3093
781
:>> lần đầu đóa đọc hộ t xem còn chỗ nào không được khong để còn sửa
280
7442
190
bày đặt tâm :"))
639
3093
781
vote t cái xác thực 2.-.