32
23
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
25
29
Mẹ em là một người phụ nữ dịu hiền và tần tảo. Cả cuộc đời bà luôn hi sinh cho chồng, cho con. Mỗi ánh mắt, cử chỉ, lời nói của mẹ luôn đong đầy tình yêu thương.
Có một lần, em bị ốm nặng do đi giữa trời nắng quên không đội mũ. Lúc đầu, chỉ cảm thấy hơi mệt, nên em đã về phòng nằm ngủ mà không nói gì với mẹ. Một lát sau, càng lúc, cơn đau đầu càng dữ dội hơn, cơ thể nặng như đeo chì. Lúc ấy, em biết là mình đã bị ốm thật rồi. Không chỉ khó chịu, mệt mỏi, em còn rất sợ bị mẹ mắng vì không nghe lời mẹ dẫn tới bị ốm. Thế là em cứ nằm lì trong phòng ngủ mà không gọi mẹ.
Đến tối, thấy lạ khi em mãi không xuống nhà ăn cơm, mẹ đã lên phòng tìm em. Khi nhìn thấy em mệt mỏi nằm yên trên giường, người đắp đầy chăn, mẹ hiểu ngay. Em còn nhớ rõ vẻ mặt của mẹ lúc ấy. Đôi mày của mẹ cau vào, hai mắt nhòe nước mắt, hai tay run run sờ lên má, lên trán, lên cổ em. Giọng mẹ nghẹn ngào:
- Con bị ốm sao không gọi mẹ hả? Con mệt từ khi nào rồi hả con? Con đau chỗ nào, bảo mẹ nghe?
Những câu hỏi dồn dập của mẹ khiến em cảm thấy thật ấm lòng. Như tìm được chỗ dựa của mình, em thút thít kể cho mẹ những đau nhức mà mình đang phải chịu đựng. Nghe em kể, mẹ dịu dàng vuốt tóc và dém chăn, mắt không rời khỏi em. Rồi, mẹ dặn em nằm ngủ và vội vàng đi mua thuốc. Tối hôm ấy, đã lâu rồi, em mới được mẹ chăm sóc từng chút một như thế, hệt một đứa trẻ. Mẹ đút cho em từng thìa cháo, rồi rót nước, dỗ em uống thuốc. Nhìn em ăn, mẹ dịu dàng mỉm cười, rồi khen không ngớt miệng làm em ngượng ngùng lắm. Nhưng cùng với đó, là niềm hạnh phúc ngập tràn, vì được làm người con mà mẹ yêu thương hết mực. Suốt đêm hôm đó, mẹ không về phòng mà nằm cạnh giường em để chăm sóc em. Hành động ấy của mẹ khiến em cảm thấy thật có lỗi vì đã không biết nghe lời.
Hai ngày sau, em hoàn toàn khỏi bệnh. Tất cả là nhờ sự chăm sóc chu đáo của mẹ. Sau lần đó, em đã tự hứa sẽ làm đứa con ngoan của mẹ, không bao giờ làm trái lời mẹ dặn nữa.
CHO TUI HN NHA :((
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
467
242
Thứ 5 tuần trước, tôi đi học về và bị ướt trong mưa. Tới nửa đêm, cơn sốt tăng cao. Tôi chỉ có 2 mẹ con ở nhà vì bố tôi đi làm xa. Mẹ tôi đã rất lo âu và theo dõi tôi suốt đêm.
Nóng ruột. Trán hot, mà chân tay lạnh. “Mẹ ơi! Mẹ lạnh quá! Con đắp chăn cho mẹ!” Mẹ ôm chặt lấy anh và xoa dịu. “Con biết rồi! Con bị cảm rồi! Tĩnh tâm đi! Mẹ hạ sốt đi!”
Mẹ đặt tôi xuống và đi lấy thuốc. Thuốc hạ sốt dạng sủi bọt hòa tan rất nhanh trong 1 cốc nước. Mẹ nhẹ nhõm ngửng đầu, đưa cốc lên mồm xoa dịu nói: “Tạm biệt! Quyết tâm uống hết 1 hơi, ngủ đi tỉnh lại là được rồi!”
Tôi nghe theo lời mẹ, uống thuốc rồi nhắm mắt nhắm mũi nhưng mà lòng căng thẳng, khó chịu cực kỳ. Mẹ làm ướt 1 miếng bông bằng nước âm ấm và đắp lên trán tôi. Mẹ xoa dầu hot nhẹ nhõm lên lưng, ngực, bàn chân và bàn tay cho tôi. Trong giấc ngủ chấp chới, những lời rủ rỉ bé nhẹ của mẹ cứ vang vọng bên tai.
“Đứa con khổ thân của tôi!” Thiên nhiên, nước mắt tôi trào ra. mẹ! Con yêu mẹ như thế nào! Tôi vòng tay qua lưng mẹ và ngủ thiếp đi khi nào ko biết …
“Ô ô ô… ! ” Gà trống gáy rõ ràng báo hiệu 1 ngày mới khởi đầu. Tôi mở mắt ra và nhìn bao quanh, mà ko thấy mẹ tôi đâu cả. Tôi chưa kịp gọi thì đã nghe thấy giọng nói không xa lạ và bị bóp nghẹt của mẹ. “Con dậy chưa? Mẹ nấu cháo cho con bớt cảm! Con ăn 1 bát cháo hành sau lúc đánh răng, mẹ sẽ pha cho con uống. Về. Khoảng trưa hạ sốt, mẹ sẽ đưa con đi. trường học. Tôi sẽ viết cho bạn 1 lá thư đề xuất bạn ngơi nghỉ. “
Nhìn quầng thâm quanh mắt của cô đấy, tôi biết cô đấy đã thức trắng đêm để cho tôi. Cơn sốt đã giảm, đầu tôi vẫn còn choáng váng, mà tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Bàn tay của mẹ như 1 phép màu. Mẹ là bóng hồng chở che cho con suốt cuộc đời. Ơn mẹ sâu nặng biết bao! Mong rằng lúc mập lên con sẽ đền đáp được công ơn trời biển.
Cho mình hay nhất nha ^^
@Hoidap247
@Trung161
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin