

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
a/ Giải thích:
– Nghệ thuật: Nghệ thuật là một lĩnh vực của cuộc sống khác các lĩnh vực khoa học. Nghệ thuật mà Lê Ngọc trà đặc biệt nhấn mạnh ở đây là văn học – những tác phẩmnghệ thuật ngôn từ có hình tượng.
– Bao giờ: luôn luôn.
– Là tiếng nói tình cảm con người: Tình cảm của con người được thể hiện trong tác phẩm và tình cảm của chủ thể sáng tạo – nhà văn – người nghệ sĩ.
– Là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư: những tình cảm ấy được nói ra, được viết ra xuất phát từ nhu cầu:
. Được giãi bày: được bày tỏ, chia sẻ những gì chất chứa ở trong lòng để có thể nhân đôi những niềm vui và vơi bớt những nỗi buồn.
. Gửi gắm những tâm tư: muốn kí thác vào tác phẩm những lời nhắn nhủ, những bức thông điệp, những tư tưởng, tình cảm của nhà văn….
=> Ý kiến đề cập đến đặc trưng của văn học: Văn học là tiếng nói của tình con người, những tình cảm được nói ra, viết ra từ nhu cầu được bày tỏ, chia sẻ, gửi gắm vào tác phẩm những tình cảm, tư tưởng của nhà văn. Ý kiến đồng thời đưa ra tiêu chí để đánh giá một tác phẩm chân chính phải chứa đựng những tình cảm đẹp, những tư tưởng tiến bộ làm đẹp cho tâm hồn con người.
b/ Lí giải, chứng minh:
* Tại sao “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”?
-.Văn học nghệ thuật ra đời trong những phút giây thăng hoa của tình cảm, cảm xúc của người nghệ sĩ trước con người và cuộc sống.
– Văn học đi sâu khám phá chiều sâu không cùng của tâm hồn, tình cảm của con người
– Văn học khi viết về tình cảm của con người không tách rời với việc phản ánh tâm tư, tình cảm ước mơ, khát vọng và những suy nghĩ, nhận thức, tư tưởng của nhà văn về con người và cuộc sống.
– Sự phản ánh và biểu hiện bao giờ cũng được thực hiện thông qua việc xây dựng thế giới hình tượng nghệ thuật.
..........................Cm tác pẩm Vội vàng
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bà Huyện Thanh Quan là một nữ thi sĩ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam cuối thế kỷ XVIII nửa đầu thế kỉ XIX . Bà tuy sáng tác không nhiều nhưng những tác phẩm của bà đều có giá trị to lớn . Ai đã từng đọc thơ của bà đều không thể quên được vẻ dịu dàng , trang trọng với nỗi buồn kín đáo, ẩn trong từng câu chữ . Bài thơ “Qua Đèo Ngang” là một minh chứng tiêu biểu cho điều ấy
Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá , lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại trời,non,nước
Một mảnh tình riêng , ta với ta
Với thể thơ thất ngôn bát cú cùng phong cách trang nhã , bài thơ Qua Đèo Ngang đã cho thấy cảnh tượng Đèo Ngang thoáng đãng mà heo hút , thấp thoáng sự sống của con người nhưng hoang sơ , đồng thời thể hiện nỗi tâm tư cô đơn lẻ lỏi khi nhớ về quê hương mình giữa chốn ‘‘đất khách quê người’’
Mở đầu bài thơ là khung cảnh hoang vu , tĩnh mịch của Đèo Ngang lúc chiều tàn :
Bước đến Đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá , lá chen hoa
Với nghệ thuật điệp từ (chen) , cách gieo vần lưng , vần chân nhà thơ đã liệt kê cảnh Đèo Ngang có cỏ , có cây , đá , lá , hoa là ta đã nhận ra nỗi buồn xa vắng .
Câu thơ đầu đã xuất hiện cụm từ “bóng xế tà” , trời đã về chiều . Bà Huyện Thanh Quan vì lần đầu xa nhà , xa quê mà gặp phải cảnh vật bát ngát núi rừng lúc chiều tà , chỉ sót lại vài tia nắng vàng vọt , yếu ớt . Điệp từ (chen) cùng với cách gieo vần chân , vần lưng khiến cho ta như hình dung được khung cảnh Đèo Ngang không phải cỏ cây được tỉa tót , cây trồng phẳng từng hàng mà cây cỏ ở đây um tùm , rậm rạp , chen chúc đón những ánh nắng yếu ớt còn sót lại cuối ngày . Cảnh vật hoang sơ , vắng vẻ làm cho bà thêm ngỡ ngàng . Từ “tà” là khái niệm sắp tàn lụi , biến mất . Yếu tố thời góp phần làm tăng thêm nỗi buồn của câu thơ , nói lên tiếng lòng của bao người tha hương . Cảnh tuy mang đầy sức sống hoang dã của rừng núi nhưng vẫn hiu hắt , tiêu điều . Đó chính là bản thân cảnh vật hay do hồn người phả vào cảnh vật . Bởi nếu người buồn thì cảnh vật nào vui bao giờ , nỗi buồn của tác giả như lan tỏa thấm vào vạn vật . Và rồi trên đỉnh Đèo Ngang , nữ thi sĩ đã phóng tầm mắt về phía xa để tìm kiếm chút sự sống linh động : xa xa dưới núi thấp thoáng bóng dáng của con người
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
Với hai câu thơ thực tác giả đã sử dụng cụm từ láy “lom khom” , “lác đác” . Câu thơ đã gợi cho ta hình dung trong bóng hoang hồn , hiện lên hình ảnh thưa thớt của những chú tiều phu đang đốn củi , mấy quán chợ liêu xiêu trong gió . Những từ láy tượng hình “lom khom , lác đác” được đảo lên đầu câu như nhấn mạnh thêm cảnh vật thưa thớt , vắng lắng . Con người hiện lên trên cái ngút ngàn mênh mông của thiên nhiên không làm cho cảnh vật thêm tươi vui , nhộn nhịp mà càng làm cho bức tranh thiên nhiên vắng lặng , quạnh hiu hơn . Từ vài , mấy là những lượng từ chỉ số ít như khắc sâu sự rời rạc , vắng vẻ nơi đây . Cảnh vật nơi đây thưa thớt , đượm buồn và cái hình ảnh ấn tượng về sự vắng vẻ , lát đác , thoáng vắng cứ thêm đậm , thấm sâu vào lòng người xa xứ . Trong sự hiu quạnh đó , bỗng nhiên văng vẳng tiếng kêu đều đều man mác :
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Câu thơ sao mà tha thiết , khắc khoải đến thế ! Nghệ thuật ẩn dụ , đối đảo ngữ và sử dụng điển tích được bà Huyện Thanh Quan sử dụng một cách thuần thục và thật hay . Nghệ thuật chơi chữ “quốc quốc”,”gia gia” phải chăng chính là Tổ quốc và gia đình của bà hồi ấy ? Những âm thanh ấy vang lên sinh động , đượm buồn và khắc khoải triền miên không dứt . Nhưng có thật bà đã nghe được tiếng chim gia gia , chim quốc quốc hay chính là tưởng tượng của tác giả . Tiếng chim gia gia da diết phải chăng là nỗi nhớ nhung tha thiết của bà khi phải rời xa gia đình , vượt nghìn trùng vào kinh đô xứ Quế nhận chức “cung trung giáo tập” . Còn tiếng chim quốc quốc “nhớ nước đau lòng” khắc khoải ? Hay chính là tâm sự thầm kín , sự hoài niệm về quá khứ vàng son của đất nước . Chỉ với hai câu luận , ta đã thấy rõ được tư tưởng luôn hứng về quê hương , đất nước và gia đình của Bà Huyện Thanh Quan . Ai bảo rằng , người phụ nữ trong xã hội phong kiến đương thời không có được những tình cảm thiêng liêng đó ! Thiên nhiên bao la đã gợi ra cho người thi sĩ bao suy tưởng lớn lao và bây giờ thiên nhiên lại kéo bà trở về với hiện thực một mình đơn lẻ :
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta
Điệp từ (ta) , quan hệ từ (với) được đối lập với hình ảnh ‘‘Một mảnh tình riêng’’ tạo nên một phép đối thú vị ở câu kết . Ta như thấy được sự cô đơn , lẻ lỏi của bà Huyện Thanh Quan . Bốn chữ ‘‘dừng chân đứng lại’’ khiến ta như thấy được tiếng kêu sững lại của tác giả trước cảnh thiên nhiên bao la , ngút ngàn . Một cái nhìn mênh mông : trời , non , nước , nhìn xa lẫn nhìn gần , sâu trong bốn phía . Rồi nữ thi sĩ thấy lòng mình chùng xuống , giữa cái thiên nhiên bao la mênh mông vô hạn của vũ trụ như tương phản với cái nhỏ bé của nỗi tâm tư thầm kín , ‘‘mảnh tình riêng’’của bà . Cụm từ ‘‘ta với ta’’ không mang nỗi vui sướng hân hoan , thân thiết như của Nguyễn Khuyến mà lại trầm buồn , ưu uất . Một nỗi buồn cô đơn lẻ loi không một ai chia sẻ ngoài trời mây non nước bát ngát , mênh mông nơi đỉnh đèo xa lạ đối diện và chiêm ngưỡng thiên nhiên vô cùng tận trong ánh hoàng hôn vừa tắt . Đọc câu thơ ta không khỏi nghẹn ngào , mủi lòng trước sự cô đơn , trống vắng của nhà thơ .
Bài thơ ‘‘Qua Đèo Ngang’’ bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật tiêu biểu của bà Huyện Thanh Quan . Với lối tả cảnh ngụ tình điêu luyện hòa với giọng thơ nhẹ nhàng , sâu lắng , xao xuyến bâng khuâng . Những phép đảo , đối ngữ được tác giả sử dụng thật đắt , thật độc đáo . Cảnh Đèo Ngang hiện ra nên thơ , trầm buồn . Đó chính là bức tranh độc đáo bộc lộ niềm cảm hứng thiên nhiên trữ tình chan hòa với tình yêu quê hương đất nước đậm đà mà còn thể hiện bút pháp điêu luyện , trang nhã của một tài năng . Qua Đèo Ngang là bài thơ có một mà không hai .
[Các bạn nhận xét giúp mình với ! Nhận xét rõ ràng , sửa chữa và chấm điểm bài viết luôn thì càng tốt . Mình muốn có nhiều ý kiến để sửa bài thêm hay thôi ^^ Mình cám ơn mọi người trước]
Thu gọn
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Leptonxtoi đã từng nói: “Một tác phẩm nghệ thuật là kết quả của tình yêu. Tình yêu con người, ước mơ cháy bỏng vì một xã hội công bằng, bình đẳng bái ái luôn luôn thôi thúc các nhà văn sống và viết, vắt cạn kiệt những dòng suy nghĩ, hiến dâng bầu máu nóng của mình cho nhân loại.” Như chúng ta đã biết, văn học luôn là một tấm gương phản chiếu những gì thật nhất, chính xác nhất về đời sống cũng như tâm tư, tình cảm của người nghệ sĩ. Gấp lại một trang văn không phải là chỉ để đó rồi kí ức bay đi mà gấp lại một trang văn thì tâm hồn chúng ta lại mở rộng ra sự suy tư, trăn trở về những điều mà nhà văn, nhà thơ gửi gắm trong từng “đứa con tinh thần” của mình. Nhà văn Lê Ngọc Trà cũng từng nêu ý kiến về khía cạnh nghệ thuật, nữ thi sĩ cho rằng: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm sự”. Quả thật, đây là một nhận định vô cùng chính xác về vấn đề tình cảm trong văn học. Điều đó được thể hiện qua rất nhiều bài thơ hay, nhưng tiêu biểu nhất là qua bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh và bài thơ “Qua đèo Ngang” của Bà huyện Thanh Quan.
Trước hết chúng ta cần hiểu, nghệ thuật là một lĩnh vực vô cùng có ý nghĩa trong đời sống con người. Nam Cao cũng đã nói: “Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối.” Nghệ thuật ở đây chính là tiếng nói của văn chương, của hình tượng ngôn từ. Một tác phẩm nghệ thuật muốn chạm đến cảm xúc của người đọc thì chắc chắn tác phẩm ấy cũng phải xuất phát từ chính tâm can người nghệ sĩ. Có thể nói, tình cảm, cảm xúc là một chất xúc tác vô cùng mạnh mẽ trong quá trình sáng tác và cảm nhận tác phẩm nghệ thuật. “Tình cảm” là những cảm xúc, thái độ, những cung bậc cảm xúc của con người. Tình cảm ấy có khi được bật lên một cách trực tiếp là “sự tự giãi bày” nhưng cũng có khi đó chỉ là “gửi gắm tâm sự” để tìm một trái tim đồng điệu với mình. Chúng ta có thể chắc chắn rằng, tác phẩm nghệ thuật là một thứ có thể bao chứa mọi hình thức khác, diễn tả một cách rõ nét tâm tư, tình cảm của con người. Như vậy, lời khẳng định nữ thi sĩ Lê Ngọc Trà vô cùng chính xác.
Nghệ thuật là tiếng nói tình cảm của con người. Ta sẽ thấy rõ điều đó qua hai tác phẩm “Tiếng gà trưa “ và “Qua đèo ngang” của hai thi sĩ nổi tiếng.
Xuân Quỳnh và Bà huyện Thanh Quan là hai nữ thi sĩ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam. Nếu như bà huyện Thanh Quan được biết đến là nữ thi sĩ tiêu biểu của nền văn học trung đại thì Xuân Quỳnh là nữ nhà thơ tiêu biểu của nền văn học hiện đại:thời kì kháng chiến chống Mỹ. Tuy thời đại không giống nhau nhưng hai tác giả lại giao nhau ở quan điểm về tiếng nói tình cảm con người trong nghệ thuật.
Bài thơ “Tiếng gà trưa” là một bài thơ tiêu biểu của Xuân Quỳnh trong giai đoạn đầu cuộc kháng chiến chống Mỹ, là những tình cảm sâu lắng về quê hương, đất nước và sự giãi bày tâm trạng của con người.
Trước hết, Tiếng gà trưa là tiếng nói tình cảm của người cháu khi nhớ về những kỉ niệm xưa kia.
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Chỉ với âm thanh tiếng gà trưa dường như đã gợi lại những dấu ấn, kỉ niệm khó quên về thời ấu thơ của người chiến sĩ. Đó là trong một buổi hành quân qua xóm nhỏ, khi âm thanh tiếng gà vang lên người chiến sĩ như được tiếp thêm sức mạnh để chiến đấu. Đồng thời người chiến sĩ dựa vào âm thanh quen thuộc của tiếng gà để giãi bày tâm sự lòng mình về những điều mình trải qua và cảm nhận thấy “nghe xao động nắng trưa”, “nghe bàn chân đỡ mỏi”, “nghe gọi về tuổi thơ”. Đó là những dòng cảm xúc vô cùng chân thật của người chiến sĩ trước âm thanh quen thuộc. Từ âm thanh ấy là những hình về những con gà bà nuôi hiện lên rõ nét trong tâm trí người chiến sĩ. Từ hình dáng, màu sắc, đặc điểm riêng biệt:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái tơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Không chỉ nhớ về những kí ức tuổi thơ quen thuộc. Người chiến sĩ còn giãi bày tâm sự, tình cảm với người bà kính yêu, giàu đức hy sinh, tần tảo của mình:
“Cứ hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Người bà chính là hình ảnh đại diện cho người phụ nữ Việt Nam, suốt một đời lam lu, vất vả cũng chỉ mong cho cháu một đời sống ấm no, đầy đủ. Bà có thể thiếu thốn, khổ cực nhưng đối với bà, cháu là tất cả, là cả cuộc đời, bà luôn muốn dành điều tốt nhất cho cháu.
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc,
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Với sự giãy bày tâm trạng, tâm sự nỗi nhớ bà từ kỉ niệm âm thanh tiếng gà trưa, Xuân Quỳnh càng thêm trân trọng và kính yêu người bà của mình. Tình cảm bà cháu hiện lên vô cùng thắm thiết và trở thành động lực để cháu tiếp tục chiến đấu:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Kết tinh ở khổ cuối bài thơ là lời giãi bày tâm trạng, tình cảm và lời tâm sự chân thành của người cháu gửi đến người bà kính yêu nơi quê nhà. Đối với cháu bà cũng là tất cả, tình cảm cháu dành cho bà luôn lớn lao như trời bể, như yêu “Tổ quốc”, “xóm làng thân thuộc”. Với lời thơ giản dị, mộc mạc Xuân Quỳnh đã để lại ấn tượng trong lòng độc giả sâu sắc về một lời tâm sự chân thành, thầm kín mà có sức lan tỏa rộng lớn.
Cũng giống như “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, khi đọc bài thơ “Qua đèo Ngang” của bà huyện Thanh Quan ta cũng bắt gặp những tiếng nói, tình cảm chân thành, sâu sắc mà mãnh liệt khi đứng trước thiên nhiên. Đó là một tình cảm thầm kín được nhà thơ giãi bày một cách kín đáo để tìm người bạn tri âm tri kỉ về nỗi niềm trăn trở về quê hương, đất nước.
Đây là một bài thơ được sáng tác khi nhà thơ đi nhận chức ở Phú Xuân nên chủ yếu trong bài là những tình cảm buồn, nhớ thương về quê hương và nỗi xót xa cho chính thân phận mình.
Trước hết đó là một bức tranh thiên nhiên rộng lớn trước đất trời rộng lớn, bao la:
“Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá, lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà”
Đó là một khung cảnh trơ trọi, hoang sơ nơi đèo Ngang. Khi đặt chân đến nơi đấy là lúc trời chiều đã buông xuống “bóng xế tà” càng tô đậm nỗi buồn trong lòng tác giả. Dường như bao trùm nơi đây là sự lạc lõng, trơ trọi không biết đi về đâu. Nơi duy nhất để dựa vào là con người nhưng hình ảnh ấy cũng thật mờ nhạt “tiều vài chú”, “lác đác”, “chợ mấy nhà”. Sự sống hiện lên thật mỏng manh.
Khi đứng trước cảnh sắc thiên nhiên và con người ít ỏi ấy, nhà thơ đã bày tỏ nỗi lòng và tâm trạng của mình thật mãnh liệt:
“Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà mỏi miệng cái da da”
Âm thanh da diết, vô vọng gợi nên sự não nề, trầm buồn. Nguyễn Du từng nsoi: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Không biết nỗi buồn của người thấm sang cảnh hay cảnh hòa quyện vào người mà tâm trạng con người mang nỗi sầu vô vọng, gợi sự thê lương. Hai câu thơ cũng chính là tiếng nói cất lên từ tâm can người nghệ sĩ với nỗi buồn trong cảnh nước mất, nhà tan, một mình cô độc.
Nỗi buồn ấy đã khiến nhà thơ phải ngao ngán, xót thương cho chính phận mình:
“Dừng chân nghỉ lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta”
Giờ đây lời tâm sự kết thành sự cùng cực, tác giả không có nơi nào bấu víu chỉ biết gặm nhấm nỗi buồn đau một mình. “Một mảnh tình riêng ta với ta”, câu thơ cất lên nghe thật xót xa, nỗi buồn thấm vào tâm can của người đọc. Bài thơ đã khép lại nhưng những lời tâm sự, giãi bày của nhà thơ thì vẫn còn vang vọng mãi trong lòng người đọc. Bài thơ "Qua đèo Ngang" với giọng điệu da diết, trầm bổng, du dương và những thủ pháp nghệ thuật độc đáo đã mang đến cho người đọc cảm xúc khó quên. Dư âm của bài thơ dường như còn vang vọng đâu đây.
Như vậy, cả hai bài thơ đã khép lại nhưng những dòng tâm sự, những tình cảm vẫn còn mãi. Trong nghệ thuật phải có tình cảm, tình cảm là phương tiện để trình diễn nghệ thuật, đây là sự kết hợp không thể tách rời. Phải có tình cảm thì người nghệ sĩ mới có thể thăng hoa với cảm xúc của mình.
Bảng tin
0
50
0
a/ Giải thích: – Nghệ thuật: Nghệ thuật là một lĩnh vực của cuộc sống khác các lĩnh vực khoa học. tiếng nói tình cảm con người: Tình cảm của con người được thể hiện trong tác phẩm và tình cảm của chủ thể sáng tạo – nhà văn – người nghệ sĩ. sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư: những tình cảm ấy được nói ra, được bày tỏ, chia sẻ những gì chất chứa ở trong lòng , gửi gắm tình cảm của nhà văn vào tác phẩm Ý kiến đề cập đến đặc trưng của văn học: Văn học là tiếng nói của tình con người, những tình cảm được nói ra, viết ra từ nhu cầu được bày tỏ, chia sẻ, gửi gắm vào tác phẩm những tình cảm, tư tưởng của nhà văn. Ý kiến đồng thời đưa ra tiêu chí để đánh giá một tác phẩm chân chính phải chứa đựng những tình cảm đẹp, những tư tưởng tiến bộ làm đẹp cho tâm hồn con người Rút gọna/ Giải thích: – Nghệ thuật: Nghệ thuật là một lĩnh vực của cuộc sống khác các lĩnh vực khoa học. tiếng nói tình cảm con người: Tình cảm của con người được thể hiện trong tác phẩm và... xem thêm