0
0
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
1656
1211
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Em đã có nhiều cơ hội được chứng kiến và tham gia vào nhiều câu chuyện, mỗi câu chuyện đều để lại trong em những bài học đáng quý. Gần đây trường em có tổ chức hoạt động từ thiện, đó là hoạt động quyên góp ủng hộ các bạn học sinh khó khăn ở vùng cao, được trực tiếp tham gia hoạt động giúp em vỡ lẽ nhiều điều.
Tiết sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm phổ biến nội dung hoạt động và động viên chúng em tích cực tham gia phong trào này. Chúng em rất xúc động khi nghe thầy nói về cuộc sống thiếu thốn, vất vả của các bạn học sinh vùng cao. Sáng sớm, các bạn phải trèo đèo lội suối tới trường, chiều về lại phụ giúp bố mẹ làm nương rẫy. Các bạn không có nhiều niềm vui hay hội hè như trẻ em dưới xuôi. Bữa cơm đầy đủ thịt cá, chiếc áo mới cũng là xa xỉ đối với các bạn.
Nghe lời cô giáo, chúng em tích cực chuẩn bị cho đợt quyên góp. Ai có gì góp nấy, tùy theo hoàn cảnh của mình. Bạn lớp trưởng sẽ phụ trách ghi lại số lượng các vật phẩm được đóng góp. Có bạn nhịn ăn sáng để lấy tiền quyên góp, có bạn mang bộ quần áo mới tinh tới làm quà,... Có bạn hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng vẫn cố gắng đóng góp quyển vở, chiếc bút,... Với em, em đã trích một khoản nhỏ tiền tiết kiệm để đóng góp, em cũng xin mẹ mấy bộ quần áo cũ nhưng còn lành lặn, mẹ giúp em giặt sạch sẽ và xếp gọn gàng để hôm sau em mang tới nộp cho bạn lớp trưởng.
Sau một tuần, cả lớp quyên góp được 30 bộ quần áo, 100 quyển vở, 20 chiếc bút và một triệu đồng tiền mặt. Chúng em cùng cô chủ nhiệm đóng gói cẩn thận vào các thùng giấy để xe tải trở lên Uỷ ban nhân dân phường, cô rất xúc động và biểu dương tinh thần của cả lớp. Dù bận rộn nhưng chúng em rất vui, mong rằng những món quà ấy sẽ sớm tới tay các bạn học sinh vùng cao, để bữa ăn của các bạn được tươm tất hơn, mùa đông cũng ấm áp hơn.
Nhờ có hoạt động từ thiện này mà em càng thấm thía hơn câu tục ngữ "lá lành đùm lá rách", "thương người như thể thương thân". Nếu ai trong chúng ta cũng có tấm lòng "tương thân tương ái" thì cuộc sống sẽ trở lên tốt đẹp hơn. Em mong sắp tới sẽ có nhiều hoạt động từ thiện ý nghĩa hơn để chúng em được lan tỏa nhiều yêu thương đến mọi người xung quanh.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1. Mở bài
Giới thiệu một câu chuyện đáng nhớ: thời ấu thơ, ở quê ngoại đã có một kỉ niệm đáng nhớ với ông bà.
Ấn tượng về câu chuyện đó: đó là một bài học về sự trung thực, không thể quên.
2. Thân bài
a, Giới thiệu về hoàn cảnh xảy ra câu chuyện
- Nhân dịp nghỉ hè, bố mẹ cho em về quê ngoại thăm ông bà:
Quê ngoại rất đẹp: cánh đồng lúa, đàn cò trắng, trâu mẹ và nghé con.
Ông bà ngoại đã già, tóc bạc phơ nhưng vẫn rất nhanh nhẹn: chăm đàn gà, trồng luống rau, yêu thương cháu nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Có đông anh chị em họ hàng và trẻ con trong làng chơi cùng: thả diều, bắt dế, chơi ô ăn quan.
⇒ Cảm nghĩ: về quê rất vui vì có nhiều trò chơi mới lạ, được nghe ông bà kể chuyện lịch sử, chuyện đồng áng, chăn nuôi.
b, Thuật lại câu chuyện đáng nhớ
Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: vào một buổi trưa
Diễn biến của câu chuyện
Câu chuyện kết thúc: ông bà tha lỗi, răn dạy về cái hại của việc nói dối, cần có sự trung thực trong cuộc sống.
Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bản thân qua câu chuyện: cảm thấy hối hận, tự hứa sẽ luôn trung thực, không khiến người thân thất vọng.
3. Kết bài
Câu chuyện là một kỉ niệm thế nào: đáng nhớ, bản thân có một bài học quý.
Bản thân cảm thấy thêm kính trọng, yêu thương ông bà.
bài-làm
Đã lâu tôi chưa được về thăm quê. Bố đi công tác ở đảo xa. Ông bà nội đã mất.
Gần Tết mà bố tôi vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ nói với hai con "Chiều nay ba mẹ con mình về quê, đi thăm mộ ông bà..." Bé Lan reo lên còn tôi thì nao nao, buồn vui khôn tả xiết. Tôi nhẩm tính: "Ông mất đã hơn tám năm, bà thì đã đi xa gần sáu năm..." Hình ảnh ông nội mái tóc bạc phơ, chòm râu dài, gương mặt hồng hào phúc hậu ngồi uống trà với khách; hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho các cháu nghe bao chuyện cổ tích....tôi như thấy hiển hiện trước mắt mình. Nước mắt tôi ứa ra.
Đoạn đường dài hơn 30 cây số, xe máy mẹ đi chỉ hơn một tiếng đồng hồ là về tới quê. Làng Văn Xá quê nội trải rộng một màu xanh lúa chiêm xuân. Cò trắng ở đâu bay về sao nhiều thế? Cây đa cổ thụ xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng sông Tam Thê lặng lờ trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên đê....Cảnh vật thân quen, đáng yêu lạ. Tôi càng ngắm nhìn càng bâng khuâng.
Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội thương yêu vẫn còn đó. Tôi cảm thấy vắng vẻ. Chú, thím Lợi và ba em Nhân, Hòa, Thái vui vẻ, tíu tít đón ba mẹ con tôi. Nhân đã học lớp bốn. Hòa đã học lớp ba. Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, rất vui mừng khi nhận quà và tiền mừng tuổi của bác Nga. Chỉ có một cái cặp sách, hai em đều nhường lại cho Nhân. Nghe bác nói: "Bác sẽ gửi túi xách về cho hai cháu để đi học....". Hai em Hòa và Thái reo lên!.
Sau bữa cơm ở nhà chú thím, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi đứng lặng. Qua bờ ao, luống rau, tôi đi chậm lại. Tôi tưởng như ông bà đang nói khi nghe gió lao xao, thì thầm: "Cây cỏ cũng có tình, có nghĩa đấy cháu ạ!"...
Đêm đó, nằm ngủ trên giường bà, tôi thao thức mãi. Tám, chín năm về trước, bà vẫn ôm ấp và ru tôi ngủ trên chiếc giường này....
Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi theo chú thím và đợi ba em đi ra nghĩa trang thăm mộ ông bà. Mộ ông bà đã được xây vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Bố mẹ tôi và chú Lợi đã làm đúng lời căn dặn của ông bà trước lúc ông bà về lão: " Xây đắp mộ ông bà cần giản dị, đừng có phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Được như vậy là ông bà ở thế giới bên kia sung sướng lắm rồi.!"
Khiêm tốn, giản dị, chất phác là nếp sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi vẫn nhắc nhở chị em tôi thế.
Mẹ và chú Lợi bày hương hoa lên mộ ông bà, thắp hương và khấn vái. Mẹ khóc và chị em tôi cũng khóc. Cả ba đứa em cũng khóc theo.
Nắng lên. Cảnh nghĩa trang trong làn khói hương u huyền càng trở nên vắng lặng. Tôi man mác buồn khi cắm nén hương lên mộ ông bà. "Bà ơi, ông ơi! Bố cháu đi công tác xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, cháu chỉ mong ông bà vui..." – Tôi thầm khấn. Nước mắt cứ chảy dài trên má...
Tết năm nay sắp đến. Bóng chiều xuống trầm trầm. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi lại nhớ về lần về thăm quê thời còn học lớp Bảy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
243
10
264
Ui tr chuyên gia ngt đặt câu hỏi từ năm ngoái năm nay ms TL:)