

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu chuyện có thật của tôi:Tôi cảm thấy mình là một đứa trẻ vô cùng may mắn vì đã gặp được cô trong những năm tháng "quan trọng nhất" của của cuộc đời. Khoảng thời gian này năm ngoái là lúc tuyệt vọng nhất với tôi khi phải chuyển lớp vì vi phạm quy định quá nhiều. Tôi không ngờ chuyển lớp thôi mà khiến mọi người xung quanh phải bàn tán nhiều đến như vậy. Tôi rất buồn, cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ và hổ thẹn với chính mình. Đối với tôi đó là "biến cố" vô cùng lớn. Những suy nghĩ tiêu cực đã dày vò tâm trí tôi suốt nửa tháng. Từ đó, tôi cũng không còn là chính mình nữa.. So với lúc ở lớp A tôi càng ngày trở nên tồi tệ, học hành sa sút. Suốt 4 tháng, mặc những lời dạy của cô, những giọt nước mắt của mẹ.. tôi vẫn cứ "đâm đầu" vào thôi! Cô vẫn luôn kiên nhẫn một chút, một chút để làm cách nào cứu vớt được tôi. Một buổi chiều nọ, cô gọi tôi ở lại và tâm sự với tôi. Tôi không ngờ lại có một cô giáo như vậy, sẵn sàng lắng nghe những suy nghĩ non dại của tôi. Tôi luôn sống khép kín, không bao giờ chia sẻ những suy nghĩ của mình cho ai dù là mẹ. Vậy mà tôi lại "trải lòng" với cô. Tôi về nhà trong buổi chiều muộn, thấy mẹ đang cặm cụi nấu cơm. Sao khoé mắt tôi lại cay cay thế này? Tôi tự nhủ:"Sao mày lại tồi thế? Mẹ mày đi dạy cả ngày, về nhà lại vội vã nấu cơm cho mày ăn. Mày đi học không học mà chỉ phá phách, suốt ngày để cô giáo gọi điện về nhà. Có đáng không?". Và tôi khóc, vội vã chạy lên phòng. Chính ngày hôm đó - cái ngày mà suốt bao lâu tôi mới ngồi vào bàn học bằng một sự "thực thụ". Mở vở ghi các môn ra, những công thức toán, những bài học chi chít, ẩu thả hay cả những bài viết không đủ.. Vốn dĩ là đứa "thích gì phải làm bằng được", tôi lên mạng search những bài giảng từ đầu năm ra. Sao nó lại nhiều đến thế? Tôi quyết với bản thân "Mày phải làm được!"..Những ngày tháng cuối cùng của tháng 12 năm 2020, tôi đã tìm đâu đó được mình. Tôi là người thấu rõ nhất, dù chỉ là một bước tiến triển nhỏ thôi nhưng khiến sự hạnh phúc trên khuôn mặt của bố mẹ, sự vui mừng trên nụ cười của cô rạng rỡ hơn. Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, tưởng chừng như 8 năm học hệ chính thức phải chôn vùi chỉ sau 1 năm nữa thôi. Thế nhưng giống như tia sáng cuối đường hầm tối: tôi gặp được cô. Người thầy ấy đã vô cùng lạc quan, kiên nhẫn từng chút dù trong lúc tuyệt vọng nhất của tôi. Cuối năm học vừa rồi, sự nỗ lực của tôi đã được đền đáp xứng đáng Có thể nói: Nếu chị Dậu là người phụ nữ có sức sống tiềm tàng thì cô sẽ là người phụ nữ phi thường - đã làm thay đổi cả con người tôi.. Tôi không bao giờ coi đó là quá khứ đen tối rồi mang cất đi che giấu, tôi sẽ coi đó là bài học để tôi ngày càng cố gắng, tôi sẽ coi đó là một thứ kinh nghiệm "từng trải" để những bạn như tôi của trước kia thay đổi.. "Cảm ơn cô đã tới, cảm ơn cô đã mở lòng đón nhận con, cảm ơn cô đã đồng hành bên con trên chặng đường ấy, cảm ơn cô vì đã không buông tay con, cảm ơn cô vì tất cả.. tất cả mọi thứ cô đã làm. Và xin lỗi cô rất nhiều, rất rất nhiều vì những thứ con đã gây ra.. Chúc cô sẽ mạnh khoẻ, mãi xinh đẹp, gặp nhiều may mắn, gặt hái được nhiều thành công và tiếp tục trên chặng đường trồng người của mình Con hứa sẽ ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ năm cuối này và thi đỗ với số điểm Cô đợi con, cô nhé"Một ngày không xa, tôi sẽ ngẩng cao đầu và nói " Tôi từng như thế và tôi đã làm được!"
Pov: Cái này chị có viết nó thành bút kí up str nên giờ copy sang nef^^ Đây là dòng cảm xúc có thật của một đứa từng dc mệnh danh "cá biệt của trường"^^
Xiin ctlhn+5*+cảm ơn:3
Chúc em thi học kì đạt kết quả cao nhé ^^
@mind
#hoidap247
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Chỉ có một ngày mang lời chúc
Hai mươi hạnh phúc biết nhường nào
Tâm sự bao lâu nay giám nói
Thầy cô muôn phần hãy bỏ qua
Trò hư đã là bao thế hệ
Chỉ vì cái tuổi muốn mải chơi
Làm bao nhiêu việc thầy cô bận
Nhưng tấm lòng kia chẳng bận lòng
Ân cần khuyên răn làm việc tốt
Đã thấm trò hư tự lúc nào
Công ơn to lớn sao kể siết
Chỉ sợ một mai vắng bóng thầy
Nhân ngày tri ân, ngày đặc biệt
Gửi tới thầy cô cả tấm lòng
Chúc cho thầy cô công tác tốt
Gia đình hạnh phúc mọi bề yên
Vui vẻ yêu đời, muôn trò mến
Trò học hăng say, gắng miệt mài
Công việc lái đò bao gian khó
Thầy cô trò gắng, cùng vượt qua
Trò hư lời ngắn nhưng chân thật
Chúng em nhớ mãi tấm chân tình!
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
máy tính em ms bị lag ròi màn hình xanh lun
tắt máy bật lại
thì ms bật lại nek
đau lòng
trl nhìu máy lag
Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhè nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng. Rút gọnMái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách ... xem thêm
Bảng tin
1
1469
1
em camon ạ
895
18772
1316
hong có gì nha:<