Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Phần cuối
Thấy vậy tôi liền vội thúc lừa chạy đến cứu và khi tới nơi thì thấy chủ nằm không cựa quậy. Đó chính là kết quả của cái ngã như trời giáng của lão và con ngựa.
- Giúp tôi với lạy Chúa! - Đôn Ki-hô-tê nói
- Tôi đã bảo với ngài rằng coi chừng cẩn thận đấy ư, rằng đó chỉ là những chiếc cối xay gió. Mà ai chẳng biết thế! Trừ những kẻ nào đầu óc quay cuồng như cối xay! - tôi đáp
- Thôi im đi! Chuyện chinh chiến thường biến hóa khôn lường chứ không như các câu chuyện khác - ông chủ tôi vẫn chưa chịu nhận ra được cái sai của mình mà vẫn cố giải thích - bởi lẽ ta cho rằng và đúng như thế, chính lão pháp sư Phơ-re-xtôn trước đây đã đánh cắp thư phòng và sách vở của ta, bây giờ lại biến những tên khổng lồ kia thành cối xay gió để tước đi của ta niềm vinh quang đánh bại chúng vì lão căm thù ta lắm cơ, nhưng rồi các pháp thuật xấu xa của lão cũng không thể nào đối chọi được với thanh kiếm lợi hại của ta!
- Cầu Chúa hết sức phù hộ cho!- tôi đỡ Đôn-ki-hô- tê dậy và đỡ lão ngồi lên con ngựa cũng đã bị rách toạc nửa vai.
Vừa bàn tán về cuộc phiêu lưu mới xảy ra, chúng tôi đi về phía cảng La-pi-xê vì theo Đôn Ki-hô-tê con đường này có lắm người qua lại nên chẳng thể nào không gặp nhiều chuyện phiêu lưu khác! Đi được một đoạn tôi bỗng cất tiếng lo lắng hỏi người chủ của mình:
- Ngài ngồi thẳng một chút chứ vì tôi thấy hình như ngài đang vẹo hơi một bên chắc do bị ngã lúc nãy
- Đúng thế! – Đôn Ki-hô-tê đáp- và ta không kêu đau vì các hiệp sĩ giang hồ có bị thương thế nào cũng không được rên rỉ dù xổ cả gan ruột ra ngoài!
- Nếu vậy tôi chẳng biết trả lời ra sao nhưng chúa thấu hiểu cho là tôi có yên lòng không nếu thấy ngài rên la khi bị cái gì đó làm cho đau đớn. Còn tôi xin thưa với ngài rằng có thể chỉ đau một chút là tôi rên rỉ ngay trừ phi đến cả giám mã của hiệp sĩ giang hồ cũng bị cấm không được rên rỉ!
Nghe vậy người chủ của tôi liền bật cười vì sự khoác lác của tôi. Một lúc sau khi đến giờ ăn tôi liền nhắc người chủ của mình dùng bữa nhưng lão lại không ăn. Và khi được phép ăn tôi mới thong thả ngồi lên lưng ngựa để thưởng thức các món ăn. Đây có lẽ là giây phút thảnh thơi nhất của ngày vì không phải làm gì cả và có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh nơi đây và cảm giác nguy hiểm hay mệt mỏi đều tan biến hết đối với tôi!
Đêm hôm đấy chúng tôi trú ở dưới các vòm cây, Đôn Ki-hô-tê bẻ một cành khô rút cái mũi sắt ở chiếc cán gãy lắp vào làm thành ngọn giáo, lão suốt đêm không ngủ và luôn nghĩ tới nàng Đuyn –xi-nê-a của lão, bắt chước những hiệp sĩ lão từng đọc trong sách thức trắng nhiều đêm ròng ở trong rừng hoặc nơi hoang mạc. Còn tôi thì không kiềm chế được do vừa ăn uống no say nên chỉ một lúc sau là tôi chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Và sáng ngày hôm sau chúng tôi lại tiếp tục với những chuyến phiêu lưu khác.
Tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện này vì muốn khuyên mọi người đừng như người chủ của tôi mà mù quáng không biệt phân biệt thực ảo lẫn lộn, cứ sống mãi trong thế giới ảo để rồi phải nhận lại những hậu quả khó lường. Năm saoCảm ơn bình chọn hay nhất
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đánh nhau với cối xay gió là truyện kể về một gã quý tộc nghèo vì quá đam mê truyện kiếm hiệp mà muốn trở thành hiệp sĩ giang hồ. Trận đánh không ngang sức ngang tài giữa Đôn Ki-hô-tê và những cối xay gió làm người đọc thấy được sự hoang tưởng trong đầu óc mê muội của Đôn Ki-hô-tê. Với bài văn mẫu lớp 8: Nhập vai Đôn Ki-hô-tê kể lai chiến công đánh nhau với cối xay gió, các em sẽ cảm nhận rõ ràng về những điều hoang tưởng trong suy nghĩ và hành động của nhân vật Đôn Ki-hô-tê. Mời các em cùng tham khảo.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
8
285
3
Cám ơn luôn,