

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
A.
- Đoạn văn trên trích từ văn bản: Chuyện người con gái Nam Xương
- Phương thức biểu đạt chính: tự sự
B.
- Trong đoạn văn là lời nói của Vũ Nương, nói với Trương Sinh.Nói trong hoàn cảnh Vũ Nương tiễn chồng - Trương Sinh đi lính
C.
- Khi tiễn chồng ra trận, Vũ Nương đã mong muốn: chồng của mình bình an trở về
- Câu văn thể hiện điều đó: "Chàng đi chuyền này..... chỉ xin ngày về mang theo hai chữ bình yên, thế là đủ rồi."
D.
- Qua đoạn văn trên, em thấy Vũ Nương là người: không ham nhận được hiển vinh, chỉ mong cho chồng mình bình an trở về, hơn thế, nàng còn cảm thông được nỗi nguy hiểm của chồng khi ra trận
E.
- Một lời dẫn trực tiếp: "Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám... cũng sợ không có cánh hồng bay bổng."
- Đó là lời dẫn trực tiếp vì: được đặt sau dấu hai chấm, là lời nói nguyên văn của Vũ Nương nói với Trương Sinh
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
A. Đoạn văn trên được trích từ văn bản "Chuyện người con gái Nam Xương".
PTBĐ: tự sự kết hợp biểu cảm.
B. Trong đoạn văn là lời của Vũ Nương nói với chồng khi tiễn chồng đi tòng quân.
C. Khi tiễn chồng ra trận, Vũ Nương chỉ mong cho chồng được "hai chữ bình yên", sớm trở về để gia đình đoàn tụ, hạnh phúc.
Câu văn thể hiện: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”.
D. Qua đoạn trích, em thấy Vũ Nương là người vợ hiền, không ham công danh mà chỉ mong cho chồng trở về bình an, hết lòng chung thủy, sắt son chờ đợi chồng.
E. Lời dẫn trực tiếp: "Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi. Chỉ e việc quân khó liệu, thế giặc khôn lường.Giặc cuồng còn lẩn lút, quân triều còn gian lao, rồi thế chẻ tre chưa có, mà mùa dưa chín quá kì, khiến thiếp ôm nỗi quan hoài, mẹ già triền miên lo lắng.Nhìn trăng soi thành cũ, lại sửa soạn áo rét, gửi người ải xa, trông liễu rủ bãi hoang, lại thổn thức tâm tình, thương người đất thú! Dù có thư tín nghìn hàng,cũng sợ không có cánh hồng bay bổng."
Em nhận biết được điều đó vì: đoạn văn trên nhắc lại nguyên văn lời nói, ý nghĩ của nhân vật; được xuống hàng và gạch đầu dòng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin