6
3
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
2276
2725
đang mùa thu giữa thủ đô pari . khi tôi bước xuống bậc tam cấp nhà tôi ở một phố giữa thủ đô pari một hôm tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười 13 tuổi ăn mặc tồi tàn, rách rưới, mặt mũi gầy gò , xanh xao , chìa những bao diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao
tôi mở ví tiền và chép miệng:
- rất tiếc là tôi không có xu lẻ.
- thưa ông , không sao ạ. Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng. Cháu chỉ chạy thoáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa
tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự:
tôi đáp:
- thật chứ?
-thưa ông thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trả.
nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng. Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười năm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu bé bèn nói nửa giờ sau chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ: '' cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này"!
vài giờ sau có, khi trở về nhà tôi ngạc nhiên thấy có một cậu bé đang đợi tôi diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé cầm tiền của tôi nhưng nhỏ hơn vài tuổi , gầy gò xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng.
cậu bé nói:
thưa ông có phải ông vừa đưa cho rô béc nhờ một đồng xu vàng không ạ?
tôi khẽ gật đầu. cậu bé nói tiếp:
thưa ông đây là tièn lẻ hoàn lại rô béc nhờ cháu mang đến trả cho ông rô béc là anh của cháu
hồi nãy trong lúc anh cháu đi đổi tiền cho ông vô tình bị xe quẹt không qua khỏi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
60
31
Cuối xóm là nhà bà Sáu, hằng ngày cứ nhìn thấy chị Lan thường hay lui tới. Nhà chị Lan cách nhà em hai căn. Hôm nay, chủ nhật em được nghỉ học chị Lan rủ qua nhà bà Sáu chơi, thấy việc làm của chị Lan đối với bà Sáu em lại càng yêu thương và quý trọng chị hơn.
Bà Sáu năm nay ngoài bảy mươi tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Chị Lan kể: bà Sáu có ba người con đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “ Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng “. Một mình neo đơn sống ở tuổi xế chiều mà không có con cháu đỡ đần những lúc trái gió trở trời nên chị Lan thương bà lắm. Thường ngày chị Lan sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo, … Không ruột rà máu mủ nhưng, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu bà sáu như bà ruột của mình.
Hôm hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân gọi nhưng không thấy bà trả lời. Chị bước vào và đẩy cửa ra. Thấy bà Sáu đang nằm, chị vội chạy đến và lay gọi bà. Bà mới trở mình thều thào nói: “Bà mệt quá, hai chân bà tê, không dậy được".
Chị quay sang em và bảo em xoa dầu bóp chân cho bà để chị đi mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào ngay.
Em cảm động quá thấy trong lòng em dâng lên một tình thương và một sự cảm phục chị vô cùng. Chị mồ côi mẹ từ bé, chị thiếu đi tình thương bao la của người mẹ, chị sống với ba. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sống trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn nên chị đem tình thương ấy sưởi ấm bà Sáu. Cả xóm ai cũng khen chị, quý chị.
Một lát sau chị quay lại với tô cháo trên tay, đến bên giường và đỡ bà Sáu dậy đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây mẹ đã chăm sóc nội như chị Lan bây giờ.
Thật tuyệt vời chị Lan là một tấm gương của lòng nhân ái và đức hạnh để cho em và các bạn noi theo.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
280
268
đừng copy mạng
Bảng tin