Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Mẹ của em là một người phụ nữ nội trợ bình thường như bao người phụ nữ khác ở cái xóm chài này. Thế nhưng, ở mẹ vẫn có một điều gì đó thật đặc biệt, để trong một biển người, nhìn lướt qua, em vẫn tìm thấy mẹ ngay. Điều đặc biệt đó, chính là nụ cười rạng rỡ, ấm áp của mẹ.
Nói về mẹ em, thì đó là một người phụ nữ tuyệt vời. Suốt ngày, mẹ bận bịu chăm lo nhà cửa, vườn tược, chăn nuôi và cả con cái nữa. Chẳng mấy khi mà mẹ thực sự được nghỉ ngơi. Lúc nào, mẹ cũng mặc những bộ đồ bà ba giản dị, mộc mạc, kết hợp với mái tóc đen tuyền được búi gọn phía sau đầu. .
Làng trên xóm dưới, ai ai cũng ngợi khen các phẩm chất tốt đẹp của mẹ. Không chỉ thế, mẹ còn là người vui tính, nhiệt tình với mọi người. Lúc nào trên khuôn mặt mẹ cũng là nụ cười tươi rói như ánh mặt trời. Gặp mẹ em, thì ai cũng thấy thêm vui vẻ, yêu đời, bởi nụ cười, ánh mắt thân thiện và những câu chào hỏi đon đả. Những lúc cười lên, mẹ em rất đẹp. Đó không phải là vẻ đẹp sang trọng, quyến rũ như các cô mẫu ảnh. Mà là vẻ đẹp của sự phúc hậu, dịu dàng và trìu mến. Nhờ khuôn mặt tròn phúc hậu, hàm răng đều như hạt bắp và đôi mắt hạnh đen lay láy, mà những nụ cười của mẹ thật là ấm áp. Khi cười nói với ai, mẹ sẽ nhìn chăm chú vào người đó, khiến người đó có cảm giác như mình là trung tâm của thế giới. Đặc biệt, mẹ em chẳng bao giờ cười giả lả, mẹ chỉ cười khi thật sự thấy vui vẻ, hạnh phúc và muốn lan tỏa điều đó đến mọi cười. Đó là một nét đẹp mộc mạc, chân chất của những người phụ nữ chốn làng quê.
Mỗi ngày, em luôn thích thú khi được nghe mẹ cười nói, quan tâm đến mình. Em cảm giác như đó chính là liều thuốc bổ quý giá mà mình được nhận. Em sẽ cố gắng là một người con ngoan, trò giỏi, khiến mẹ được tự hào, không phải phiền lo. Để nụ cười của mẹ mãi thắp sáng trên môi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Mẹ chính là người em yêu thương nhất. Bởi lẽ, mẹ luôn chăm sóc và yêu thương em, luôn dành cho em những điều tốt nhất. Từ nhỏ cho đến bây giờ, mọi hình ảnh của mẹ luôn in đậm trong tâm trí em nhất là nụ cười hiền từ, dịu dàng của mẹ.
Vì cuộc sống hằng ngày vất vả, mẹ em phải dậy sớm từ ba giờ sáng để bán hàng, vì thế em thường thấy khuôn mặt mẹ in hằn những nếp nhăn của tuổi tác và sự lao động cực nhọc. Thế nhưng, đối với em mẹ luôn cười nói vui vẻ. Chỉ thỉnh thoảng mẹ nghiêm mặt nếu em như em làm mắc lỗi. Nụ cười của mẹ rạng rỡ và hiền hòa như ánh mặt trời. Em thật nhớ nụ cười tự cười của mẹ khi em được điểm 10. Em nhớ nụ cười vui sướng khi tự tay em làm một chiếc bánh gato nhỏ tặng mẹ vào ngày sinh nhật. Còn có cả nụ cười hạnh phúc khi mẹ đứng dưới nhìn thấy em trên sân khấu được trao phần thưởng học bổng cho học sinh giỏi toàn diện. Không những thế, dù nhiều khi mẹ làm việc vất vả hay làm việc nhà, nụ cười vẫn luôn rạng rỡ. Mẹ rất thích nói chuyện với bố con em khi nấu ăn. Đôi tay mẹ nhanh thoăn thoắt, vừa rửa rau vừa đảo thịt, những giọt mồ hôi lăn tăn trên má, vậy mà khi bố kể chuyện vui ở chỗ làm, mẹ vẫn cười không ngớt. Rồi lúc mẹ quét nhà, em kể cho mẹ những chuyện vui trên lớp, về bài giảng hài hước của cô giáo dạy sử, về câu chuyện dí dỏm của thầy giáo dạy hóa được suy ra từ các công thức, mẹ cũng cười vui vẻ.
Không chỉ có thế, nụ cười của mẹ còn là nguồn động lực cho em mỗi khi gặp khó khăn hay thất bại. Em còn nhớ vào học kì hai lớp bốn, khi ở trường tất cả học sinh phải tham gia cuộc thi hùng biện về toán học. Môn toán lại là môn học em sợ nhất và thường vướng mắc nhất. Càng đến gần ngày thi, em càng lo lắng bứt dứt không yên. Lúc đó, tối nào mẹ cũng ở bên cạnh động viên em. Mẹ pha sữa, làm bánh kem và cũng là khán giả “tận tâm” nhất lắng nghe những bài hùng biện trong quá trình em tập duyệt. Mỗi khi em nó vấp, quên lời rồi chán nản muốn bỏ cuộc, mẹ lại dành hết sự kiên nhẫn vỗ về, an ủi em.
Nụ cười của mẹ lúc đó ấm áp như vầng mặt trời làm xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông, đập tan đi cả nỗi tự ti, sợ hãi của em. Và thật may mắn khi sau đó, em đã tự tin đứng trước toàn trường để thể hiện phần thi hùng biện của mình. Mặc dù, ngày hôm đó em không phải là người đạt giải cao nhất. Thế nhưng, em cảm thấy vô cùng tự hào khi dã vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình và đặc biệt hơn là có mẹ ở bên cạnh chứng kiến giây phút em hoàn thành phần thi. Nụ cười của mẹ khi em được đứng lên nhận giải giống như có ngàn hoa đua nở, niềm vui, niềm hạnh phúc không chỉ ở nụ cười mà toát lên cả gương mặt nhé. Rồi cả những khi em cảm thấy mệt mỏi hay khó khăn trong cuộc sống, mẹ chính là nguồn động lực để em vượt qua tất cả. Nguồn động lực ấy xuất phát từ chính nụ cười hiền từ, giọng nói thân thương và tấm lòng yêu thương không thể nào kể hết của mẹ dành cho em. Nhờ có mẹ mà em luôn cảm thấy yên tâm và vững bước trong cuộc sống. Bất kì có khó khăn, mệt mỏi nào trong cuộc sống nhưng chỉ cần có mẹ, em cũng thấy được giải tỏa.
“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời”. Đó chính là những lời bài hát luôn vang lên bên tai em mỗi khi em nhớ về mẹ. Quả thật, trên đời này chắc chỉ một người duy nhất sẽ luôn khiến em cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ: đó chính là mẹ. Và nụ cười của mẹ sẽ luôn in sâu trong tâm trí em, đi theo em đến suốt cuộc đời. Nó sẽ là hành trang, là động lực để em đạt tới mọi ước mơ của chính mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin