

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
@nguyenchau67458
bài làm:
My mother and my father are very different people. Mum is always very calm; not exactly easy-going, because she (1)does takethings very seriously sometimes, but she doesn’t get excited. When we (2) were.small she almost never shouted at us. When we (3)did something wrong, she talked to us about it very firmly, but in a soft tone of (4)voiceIf we shouted and cried, she made us go and sit (5) byourselves in her sewing-room (6) untilwe calmed down. So when the news came, she reacted in her usual way, quietly seeing what she could do to prepare (7)for the changes that were coming. Dad, on the other (8)hand, shouted, kicked a chair, and went for along walk to try cool off. During the next few days he was cross with us, as nothing was our fault. All of our kids were worried (9)about what was going to happen, and a (10) bit afraid, but we didn’t talk to our parents much. We were also were sad about having to leave all of our school friends.
bản dịch:
Mẹ tôi và bố tôi là những người rất khác nhau. Mẹ luôn rất bình tĩnh, không hẳn là dễ dãi, bởi vì đôi khi mẹ làm mọi việc rất nghiêm túc, nhưng mẹ không quá phấn khích. Khi chúng tôi còn nhỏ, cô ấy hầu như không bao giờ quát mắng chúng tôi. Khi chúng tôi làm sai điều gì đó, cô ấy nói với chúng tôi về điều đó rất chắc chắn, nhưng với giọng điệu bình tĩnh. Nếu chúng tôi la hét và khóc lóc, cô ấy bắt chúng tôi đi và ngồi một mình trong phòng may của cô ấy cho đến khi chúng tôi bình tĩnh lại. Vì vậy, khi tin tức đến, cô ấy phản ứng theo cách thông thường của mình, lặng lẽ xem mình có thể làm gì để chuẩn bị cho những thay đổi sắp tới.
Mặt khác, bố la hét, đá vào ghế và đi một đoạn đường dài để cố gắng giải nhiệt. Trong vài ngày sau đó, anh ấy đã qua lại với chúng tôi rất nhiều thời gian, điều này khiến chúng tôi khó chịu, vì không có gì là lỗi của chúng tôi. Tất cả bọn trẻ chúng tôi đều lo lắng về những gì sắp xảy ra, và một chút sợ hãi, nhưng chúng tôi không nói chuyện với bố mẹ nhiều. Hầu hết tất cả chúng tôi đều buồn khi phải rời xa tất cả những người bạn cùng trường.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
My mother and my father are very different people. Mum is always very calm, not exactly easy-going, because she (76) does take things very seriously sometimes, but she doesn’t get excited. When we (77) were small she almost never shouted at us. When we (78) did something wrong, she talked to us about it very firmly, but in a calm tone of (79) voice. If we shouted and cried, she made us go and sit (80) by ourselves in her sewing room (81) until we calmed down. So when the news came, she reacted in her usual way, quietly seeing what she could do to prepare (82) for the changes that were coming. Dad, on the other (83) hand, shouted, kicked a chair, and went for a long walk to try and cool off. During the next few days, he was cross with us a lot of the time, which upset us, as nothing was our fault. All of us kids were worried (84) about what was going to happen, and a (85) bit afraid, but we didn’t talk to our parents much. Most of all we were sad about having to leave all of our school friends.
@$hongle6637^{}$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin