Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
10987
10670
1,
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
Ông đồ vẫn ngồi đó
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay.
2,
Câu hỏi nghi vấn "Người thuê viết nay đâu?" vừa có tác dụng để hỏi, nhưng cũng vừa như một tiếng kêu lên chua xót, đau đớn của tác giả, cũng của chính ông đồ về sự biến mất dần dần của những người thuê viết từng rất chuộng chữ Nho và nền Nho học cũng đang dần dần biến mất. Tác dụng: làm cho đoạn thơ trở nên tăng sức gợi hình gợi cảm, thể hiện nỗi đau và chua xót của chính tác giả về nền Nho học đang dần biến mất.
3,
Biện pháp nhân hóa được sử dụng ở hai hình ảnh thơ "buồn không thắm, đọng trong nghiên sầu". Tác dụng: diễn tả sinh động, tăng sức gợi hình gợi cảm và nhấn mạnh nỗi buồn của tác giả trước sự thất thế, lãng quên đến chua xót của ông đồ. Sự lãng quên và thất thế của ông đồ xưa, của nền văn hóa Nho học xưa như lan tỏa cả không gian. Kết quả là, giấy đỏ vì nỗi buồn ấy mà dường như chẳng còn sắc thắm, mực thì đọng lại. Nỗi sầu và buồn của tác giả lan toả khắp không gian và in hằn lên đồ vật, gợi ra thời kỳ chuyển giao của thời đại.
4,
Nếu như hai khổ thơ đầu diễn tả ông đồ thời hoàng kim thì hai khổ thơ tiếp theo đã thể hiện được sự chuyển biến của thời thế mà những người thuộc thế hệ trước như ông đồ dần bị quên lãng đến xót xa. "Nhưng mỗi năm mỗi vắng/Người thuê viết nay đâu?" chính là câu nghi vấn không có câu trả lời của chính ông đồ và tác giả về sự chuyển biến của xã hội. Những hình ảnh thơ "giấy đỏ buồn không thắm/ Mực đọng trong nghiên sầu" đã cho thấy một nỗi buồn thấm đượm cả không gian vì sự thay đổi thời thế của xã hội. Thật vậy, khi xã hội và đất nước chuyển sang giai đoạn du nhập văn hóa phương Tây và Nho học thất thế, ông đồ dường như cũng bị lãng quên và gạt ra khỏi lề của cuộc sống. Tác giả Vũ Đình Liên đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa qua từ "buồn không thắm, đọng trong nghiên sầu". Sự lãng quên và thất thế của ông đồ xưa, của nền văn hóa Nho học xưa như lan tỏa cả không gian. Kết quả là, giấy đỏ vì nỗi buồn ấy mà dường như chẳng còn sắc thắm, mực thì đọng lại. Phải chăng, hình ảnh giấy đỏ và mực là nỗi buồn thương của chính tác giả? Nỗi sầu và buồn của tác giả lan toả khắp không gian và in hằn lên đồ vật, gợi ra thời kỳ chuyển giao của thời đại. Hình ảnh thơ đã thể hiện nỗi buồn sâu sắc và man mác của tác giả, của thời thế về sự chuyển giao của xã hội, ông đồ và những lớp người xưa cũ bị lãng quên. Hình ảnh thơ tiếp theo cũng khiến cho người đọc cảm thấy vô cùng đau lòng và xót xa. "Ông đồ vẫn ngồi đấy/Qua đường không ai hay" cho thấy sự tồn tại của ông đồ hoàn toàn đi vào quên lãng đến xót xa. Ông như bất động và bị gạt ra khỏi lề của dòng chảy thời gian và không gian. Chẳng còn ai để ý đến sự tồn tại của ông nữa. Hình ảnh "Lá vàng rơi trên giấy/Ngoài giời mưa bui bay" cho thấy nỗi buồn buốt giá thấu tim can bao trùm cả không gian và lòng người. Lá vàng rụng xuống như sự lụi tàn của chính nền Nho học còn những hạt mưa chỉ làm lòng người trở nên đau xót và buồn thương.
*** câu phủ định được gạch chân
** câu nghi vấn được in đậm
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài làm
Câu 1 :
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu ?
Giấy đỏ buồn không thắm ;
Mực đọng trong nghiên sầu...
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay,
Lá vàng rơi trên giấy ;
Ngoài trời mưa bụi bay.
Câu 2 :
- Câu nghi vấn được sử dụng trong hai khổ thơ trên: " Người thuê viết nay đâu"
- Tác dụng của câu nghi vấn được sử dụng trong hai khổ thơ trên: vừa dùng để hỏi vấn đề, vừa để bộc lộ lên hình ảnh ông đồ bị mọi người xung quanh lãng quên đi, không được chú ý nữa cùng tâm trạng buồn đau, xót xa của ông đồ. Đồng thời thể hiện nỗi đau, sự tiếc nuối, thương cảm của tác giả đối với ông đồ.
Câu 3 :
- Phép nhân hóa trong hai khổ thơ trên: " Giấy đỏ buồn không thắm/Mực đọng trong nghiên sầu"
- Tác dụng của biện pháp nhân hóa trong 2 khổ thơ trên: Tác giả dùng biện pháp nhân hóa làm cho giấy, mực - những vật vô tri vô giác cũng biết sầu buồn. Nỗi cô đơn hắt hiu của con người khi bị thờ ơ, bỏ quên, không chú ý tới nữa. Cảnh vật tàn tạ, thiên nhiên cũng buồn theo nỗi buồn của con người.
Câu 4 :
Bài làm
Ông đồ là bài thơ tiêu biểu nhất cho hồn thơ giàu thương cảm của Vũ Đình Liên. Mỗi khi dịp Tết đến, hoa đào lại nở, thì cũng là lúc thời ông đồ là hoàng kim nhất. Ông được nhiều người thuê viết chữ, câu đối đỏ để trang trí nhà cửa. Nhưng từ khi chế độ thi cử phong kiến bị bãi bỏ, xã hội theo hướng văn minh và phát triển hơn, chữ Nho không còn được trọng, ngày Tế không mấy ai sắm câu đối hoặc chơi chữ, ông đồ trở nên thất thế và bị gạt ra lề cuộc đời, chỉ còn là "cái di tích tiền tuỵ đáng thương của một thời tàn". "Giấy đỏ buồn không thắm/Mực đọng trong nghiên buồn". Giấy - mực đều là những vật vô tri vô giác vì nỗi buồn của con người khi bị thờ ơ, không quan tâm tới. Giấy đỏ không được đụng đến, không được viết lên, nằm phơi ra trở nên bẽ bàng, phai nhạt cả đi, thành giấy đỏ buồn không thắm được. Mực trong nghiên lâu không được mài, không được chấm, kết đọng lại như giọt lệ đen chứa đựng bao tủi sầu nên thành nghiên sầu. Phải chăng tất cả nỗi buồn của giấy và mực đều là nỗi đau thương của ông đồ năm ấy? Nỗi tủi buồn của ông đồ đã lan sang cả giấy lẫn mực. Việc nhân hóa thổi buồn sầu của ông đồ vào giấy mực, nhà thơ đã thể hiện niềm xót thương vô hạn, không thể cứu được một lớp người, một kiếp người, của một nền văn hóa chung. "Lá vàng rơi trên giấy/ Ngoài giời mưa bụi bay""Lá vàng" và "mưa bụi bay" là hai hình ảnh tượng trưng cho sự lụi tàn để lại nhiều thương cảm, thương tiếc. Qua đó, ta thấy được nỗi buồn thương của ông đồ cũng như là giấy và mực và thể hiện sự đau xót, nỗi tiếc nhớ của nhà thơ. Đồng thời, cũng thể hiện sự phát triển của văn hóa dân tộc.
* Giấy đỏ không được đụng đến, không được viết lên, nằm phơi ra trở nên bẽ bàng, phai nhạt cả đi, thành giấy đỏ buồn không thắm được. Mực trong nghiên lâu không được mài, không được chấm, kết đọng lại như giọt lệ đen chứa đựng bao tủi sầu nên thành nghiên sầu.=> Câu phủ định.
* Phải chăng tất cả nỗi buồn của giấy và mực đều là nỗi đau thương của ông đồ năm ấy?=> Câu nghi vấn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin